Trâm Anh nhếch mép cười, cô đã làm hài lòng nàng rồi đó. Nàng đứng lại nhưng không quay lưng, đợi người kia lên tiếng trước rồi mới đáp trả, như thế bản thân mới không bị thiệt.
"Bọn họ đánh người vô cớ, nếu thả thì sau này sẽ không sợ mà tiếp tục gây sự. Cô...cô vẫn là nên phạt họ...để răn đe..."
Thấy nàng không có phản ứng, Tố Đoan thấy hơi khó xử. Có lẽ là vẫn nên làm chút gì đó...
"Ùm...t-tôi xin lỗi vì nói chuyện hơi thô lỗ, thật không biết cô bao nhiêu tuổi nên tôi mới..."
Đúng ý nàng, trong lòng đôi phần hả hê vì cuối cùng thì cô cũng chịu cúi đầu nhỏ giọng. Nàng quay người tiến lại gần Tố Đoan, đầu cúi xuống sát mặt với cô, hai tay vịn vào thành giường.
"Vậy hôn đi, hôn xong tôi sẽ liền giúp em trừng phạt bọn hung hãn đó."
Yêu cầu này là có ý gì? Vậy là người này không mê nam sắc mà thích phụ nữ à?
"Sao? Đã từng hôn ai bao giờ chưa?"
"C...chưa."
Ồ dễ thương thật, còn chưa cả mất nụ hôn đầu, kích thích không ngừng tăng lên.
Tố Đoan cúi gằm mặt xuống, một lần nữa mặt lại như quả cà chua, cô đang bối rối không dám ngẩng đầu vì...nhìn thấy hết hai quả bưởi của người kia rồi, xấu hổ chết đi được. Bình thường nếu gặp phải loại yêu cầu lạ lùng như thế này, cô sẽ liền tức giận rồi từ chối, nhưng người này là nữ nhân. Mà cô thì thích nữ nhân...
"Hôn ở đâu...?"
"Em ngẩng mặt lên cho tôi xem."
"Không."
"Sao phải xấu hổ? Có phải gái mới lớn đâu chứ, đã 20 rồi mà?"
"Tôi...cô...tôi không..."
"Ở môi. Em có 3 giây."
Nàng nhắm mắt chờ đợi, đã 2 giây trôi qua nhưng chưa thấy động tĩnh gì. Nàng vẫn kiên trì đợi cho tới giây cuối cùng. Và chả có nụ hôn nào xảy ra cả. Đã sang giây thứ 4, giây thứ 5...nàng vẫn nhắm mắt.
Cái người này thật là không có chính kiến gì cả, lề mề chết đi được!
*Chụt*
Giây thứ 8. Một cái thơm má chứ không phải một nụ hôn môi. Nàng mở mắt kinh ngạc.
"Thật xin lỗi, chỉ có người yêu mới hôn môi thôi. Thơm má là được rồi..."
Bình tĩnh lại nào tôi ơi, nhưng con bé dễ thương quá AAAAAAAAAA. Không sao cả, thơm má cũng được, chỉ cần xinh thì đều sẽ được tha thứ. Lý trí của nàng bấn loạn.
Nàng ho khan vì sặc nước miếng, bản thân quá mất bình tĩnh rồi. Trước đây có trải qua vài mối tình nhưng cùng với Tố Đoan mới cảm thấy một lần được bối rối.
"Cô không sao chứ?"
"Ừm hừm không sao khụ khụ..khụ!"
Tố Đoan vươn cánh tay trái vỗ nhẹ vào lưng nàng, dùng lực vô cùng dịu dàng. Có thể cảm nhận được bàn tay lớn và dài hơn nàng một chút nhưng phần nhiều lại gầy guộc. Nàng dừng ho, nắm lấy cổ tay cô rồi thì thầm:
"Môi của em khô quá đó, cào vào má của tôi thật đau."
"X-xin lỗi."
Nàng lấy ra trong túi xách thỏi son dưỡng rồi miết lên môi cô. Lần này cô không phản kháng như lần trước, Trâm Anh rất hài lòng. Nàng cầm chiếc túi của mình trên tay, chuẩn bị rời khỏi phòng còn không quên lưu lại vài câu:
"Tôi 29 tuổi. Sau này em nên ngoan ngoãn một chút thì ít ra tôi còn xem xét. Chuyện đám kia để đó tôi lo."
Nàng mở cửa dặn dò quản giáo gì đó rồi rời đi, để lại cô ngồi một mình trên chiếc giường y tế, cảm xúc thì lẫn lộn khó tả.
Nữ quản ngục ở ngoài cửa liền đi vào trong, cô ta vẫn không có ý định còng tay Tố Đoan trở lại. Là vì Trâm Anh không cho phép, đã dặn rất kĩ lưỡng rồi mà. Cô ta hỏi Tố Đoan thích ăn hay muốn ăn món gì để kêu đầu bếp trong trại đặc biệt nấu cho cô ăn. Cái này chắc chắn cũng là do nàng dặn.
"Tôi không muốn ăn gì cả, không thấy đói."
"Thứ bộ trưởng đã nói không muốn ăn cũng phải ăn, mong cô đừng làm khó tôi."
Trời ạ, người gì đâu kì cục! Không đói mà cứ ép ăn thì làm sao nuốt nổi!
"Vậy...làm ơn nói lại với đầu bếp nấu giùm tôi một tô cháo bí đỏ."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi."
"Ăn ít như vậy bảo sao gầy như cái móc áo."
"Mà này, quản giáo tên là gì vậy?"
"Tôi tên Trang."
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi."
"Không có gì, cô nên biết ơn Trâm Anh thì hơn, tôi làm tất cả điều này là do cô ấy dặn dò."
__________
Được mời vào phòng trưởng quản ngục, cô ta lại rót cho nàng một tách trà nóng.
"Xử lý mấy người đó thế nào rồi?"
"Tôi đã xếp họ vào buồng biệt giam, 2 tuần nữa sẽ thả ra."
"Có chút biểu hiện hối lỗi nào không?"
"Không có, vẫn rất thản nhiên dùng bữa, cấp dưới của tôi chịu trách nhiệm quản giáo người cầm đầu trong nhóm đó, lúc nãy thấy bảo còn ngang nhiên cười đùa trêu ghẹo, một mực không hối hận. Chỉ có bọn đàn em là khóc lóc cầu xin được thả."
"Dụng hình với con đàn bà cầm đầu đó đi, đàn em của cô ta thì làm theo luật, nhốt ở buồng biệt giam đúng 2 tuần sau thả ra."
"Dạ được, nhưng dụng hình theo cách nào?"
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Dạ thứ 3, ngày mùng 5 tháng 9."
"3 nhân 5 nhân 9, quất từng đó roi đi."
"Thật sự phải làm tới mức đó sao? Cô ta dù gì cũng là con gái của đại tướng Trần Quốc Toản, đánh như vậy chỉ sợ..."
"Sợ gì? Đại tướng cái con khỉ! Quyền cao chức trọng mà không dạy được con tử tế, để nó phải vào trại ngồi thế này ư? Giờ còn tính dùng quyền đe doạ cả tôi? Bộ ông ta không dùng não hay sao mà vào tù rồi còn muốn ăn sung mặc sướng? Đã ở đây thì ai cũng như nhau hết, đều là tù nhân không phân biệt giai cấp!"
Giọng nói quyết đoán đanh thép của nàng cùng ánh mắt sắc bén như đang ngầm khiển trách vị nữ trưởng quản ngục. Cô ta đổ trộm mồ hôi hột, miệng lắp bắp vâng vâng dạ dạ rồi gập người xin phép ra ngoài chấp hành mệnh lệnh dụng hình. Đối với những người làm công việc quản giáo tù nhân mà nói, tội phạm chỉ là rác rưởi của xã hội, là vết nhơ khiến đất nước khó phát triển. Chính vì vậy, những trường hợp đánh nhau như thế này, thông thường chỉ cần tống vào buồng biệt giam mấy tuần là xong. Nhưng với cô thứ trưởng này, chuyện có vẻ không dễ gì cho qua.
__________
"A! Hự! Dừng lại ngay tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!!! Làm ơn xin hãy dừng lại!"
Là người cầm đầu nhóm đánh Tố Đoan - Trương Thị Ngọc. Cô ta đang nằm trên một chiếc ghế gỗ băng dài chịu hình phạt. Quần đồng phục tù nhân và đồ lót mà cô ta đang mặc bị vạch tụt xuống tận đầu gối. Để lộ ra mông và đùi non to béo. Tự nhủ nếu để cô ta đè lên Tố Đoan chắc cô sẽ bị bẹp dí mất.
Chiếc roi da dài 70cm quật liên tục xuống phần da hở. Cô ta đau đớn la hét, phần thân trên không thể vùng vẫy vì bị 2 nữ quản ngục khác ghì chặt. Mỗi một lần đánh cảm giác như sắp chết đến nơi, đau rát tới điếng người.
Cho tới khi đủ 135 roi, cô ta thậm chí còn không thể ngóc đầu dậy nổi. Phải cần tới 2 người xách hai bên khiêng về phía buồng biệt giam, nhốt tới thời hạn mới thả ra.
Cô ta uất ức. Ghi máu ghi sương nỗi đau về mặt thể xác này. Chỉ chờ đợi mong ngóng ngày được thả ra sẽ liền lao tới cấu xé con nhãi con đó để trả thù. Con oắt con đã khiến cô ta phải chịu đau đớn. Chính là Tố Đoan. Trời biết, đất biết, nhưng có mình cô ta là không biết, người ban 135 roi cho cô ta hưởng là Trâm Anh.
Xem ra lần tới, Tố Đoan lành ít dữ nhiều.
Dụng hình xong, quản ngục quay trở về phòng báo cáo lại với Trâm Anh. Nàng không có vẻ gì là hài lòng. Bởi được biết, biểu hiện trên khuôn mặt của Trương Thị Ngọc sau khi bị dụng hình vô cùng tức tối. Cô ta còn gào thét trong buồng giam thề sống thề chết sau khi được thả ra sẽ liền giết Tố Đoan. Lòng nàng nảy sinh lo lắng, nếu lỡ may cô ta mà làm gì Tố Đoan thật thì biết làm sao đây? Nhất định là không được! Nàng phải bảo vệ cô tới cùng.
Trâm Anh chủ động hạ lệnh tách Tố Đoan cho ra riêng một buồng giam. Nơi đó bảo mật chặt chẽ hơn, tiện nghi cũng đầy đủ hơn. Cô không thích nói chuyện ồn ào nên chắc sẽ thích chỗ mới. Nhưng nàng không thể tự do lách luật mà thích cho tội nhân ở đâu thì cho. Nên đành lấy lý do là chuyển Tố Đoan sang chỗ mới vì cô là tù nhân nguy hiểm cấp cao, có hành vi làm nhiễu loạn gây rối trật tự. Phải tách ra ở riêng để không gây ảnh hưởng tới các phạm nhân khác.
Trưởng quản ngục sau đó lập tức đồng ý và chọn một buồng giam mới cho Tố Đoan. Chỉ chờ ngày cô hồi phục sẽ liền sắp xếp tới đó ở. Cũng chính vì phòng giam mới giám sát rất nghiêm ngặt nên các tù nhân khác sẽ không có cơ hội tiếp cận làm hại đến cô. Bảo đảm an toàn tuyệt đối.
__________
Xế chiều, đáng lẽ ra giờ này Trâm Anh phải lên trực thăng bay trở về đất liền rồi. Nhưng trước khi đi, nàng muốn nhìn xem tình hình của Tố Đoan thế nào đã.
Trâm Anh nàng không đi vào thẳng bên trong phòng y tế mà chỉ đứng bên ngoài nhìn vào từ khe hở của cửa sổ. Tố Đoan đang ngủ. Một vẻ đẹp nhã nhặn lại vô cùng thuần khiết. Phải chăng cô hãy thật xấu xí và đê tiện, như vậy nàng sẽ không động lòng mà muốn giúp đỡ. Hai hàng lông mi của cô nhẹ nhàng mở ra từ lúc nào làm nàng giật thót, Trâm Anh hoàn hồn lại rồi im lặng quay người rời đi.
"Khoan đã!"
Là cô gọi nàng.
Một bàn tay từ đâu vội nắm lấy cánh tay Trâm Anh.
"Nói chuyện với tôi một chút được không?"
"Sao em biết tôi ở ngoài này?"
"Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót của cô."
Cũng đúng, trong cái đảo giam tù nhân này, chỉ có nàng mới đi giày cao gót.
Được Tố Đoan chủ động nói chuyện cảm thấy có chút vui sướng trong lòng. Nàng nắm ngược lại cổ tay trái của cô rồi kéo đi:
"Theo tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT