Cả nửa tiếng đồng hồ, Trâm Anh đứng lằng nhằng với Lê Ngọc Khải chỉ để mắng nhiếc anh ta vì đã tự tiện ôm nàng khi nàng không cho phép.
Anh ta tất nhiên là buồn mà, bị Trâm Anh nói sa sả vào mặt chỉ biết đứng đơ ra nghe.
"Được rồi anh xin lỗi, anh xin lỗi."
Nàng dậm chân thở hắt một cái bực bội rồi quay lưng rời đi nhưng bị lời nói của anh ta ngăn lại:
"Anh thắc mắc, tại sao em lại biết bố anh làm nhiều việc xấu, lại còn luôn thôi thúc anh đưa chuyện này ra ánh sáng? Em có phải đồng ý quen anh chỉ vì muốn lợi dụng anh thôi không?"
Trâm Anh dừng bước, nàng im lặng một hồi, thật sự không biết nên đáp trả câu hỏi này của Lê Ngọc Khải như thế nào. Dù sao thì anh ta cũng đã nói trúng tim đen của nàng mất rồi.
"Bố của anh...đã hãm hại một người mà tôi yêu. Vì ông ta mà cuộc sống của em ấy trở nên tăm tối, đây là sự trả thù nhẹ nhàng nhất rồi."
"Vậy em...em chưa từng yêu anh thật lòng sao?"
"...ừ...xin lỗi."
...
"Trâm Anh, hãy cho anh một cơ hội thể hiện bản thân mình. Một thời gian nữa nếu em vẫn không có chút tình cảm nào với anh...thì anh sẽ âm thầm biến mất khỏi cuộc sống của em, có được không?"
"Xin lỗi nhưng tôi đã có người trong lòng..."
"Anh không quan tâm, anh không cần em đồng ý, chỉ cần em cho phép anh theo đuổi, còn lại anh đều không quan tâm."
Đã định dứt khoát vứt bỏ anh ta mà giờ anh ta lại cầu xin chân thành thế này, thật khiến người khác khó lòng mà từ chối.
"Tùy anh, nhưng đừng quá làm phiền đến cuộc sống riêng tư của tôi và cũng đừng để người ngoài biết được."
"Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng."
Lê Ngọc Khải vui mừng khôn xiết, ánh mắt si tình nhìn nàng.
Ngay cả khi bố của anh ta đang bị bắt mà vẫn còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện có được tình cảm của nàng hay không ư?
Loại tình cảm này Trâm Anh không nhận, trong lòng thấy vô cùng nặng nề như bị ép buộc.
Giờ mới nhận ra, được nhiều người theo đuổi không phải lúc nào cũng sung sướng và hãnh diện.
"Ngày mai bố anh phải lên toà xét xử, em tới đó cùng anh nhé?"
"Không, tôi có việc bận nên sẽ nhờ cấp dưới theo anh tới hầu toà."
"Haizzz...được rồi."
Nàng căn bản là không bận.
Bận ở đây là phải đi chuẩn bị thủ tục giấy tờ và đồ đạc để đi du lịch với cô bạn gái bé bỏng.
Để đánh đổi lấy hai tuần nghỉ ngơi, nàng đã phải làm trước công việc của một tháng trong vòng một tuần, thật sự nghĩ tới mà muốn tẩu hoả nhập ma.
Vậy mới nói, vì Tố Đoan mà Trâm Anh có thể làm tất cả mọi thứ.
__________
"Singapore, Indonesia hay Hawaii? Pháp cũng không tồi chứ bộ! Mày thấy chỗ nào lý tưởng nhất?"
Thục Khuê hẹn gặp Trâm Anh tới nhà để tâm sự chuyện tình yêu trắc trở về bạn trai vì dạo gần đây anh ta có chút thay đổi. Nhưng có tâm sự được miếng nào đâu, toàn là nhắc về em người yêu của nàng mà thôi.
Chậc! Đúng là con đĩ tình yêu!
"Theo tao thì mày nên chia tay."
"???"
"Nãy giờ mày có thèm nghe tao nói đâu, rõ ràng bảo qua đây để nói chuyện về cha Đạt mà?"
...
Vậy đó.
Trâm Anh gắng gượng tiếp thu câu chuyện của Thục Khuê mà ngáp lên ngáp xuống, ngáp ngắn ngáp dài.
"Huhuhu, ông Đạt hết yêu tao rồi phải không mày!?"
...
Không có động tĩnh trả lời.
"Ủa mày?"
Trâm Anh đã ngủ gục từ bao giờ.
"Quỷ cái!"
Thục Khuê kéo nàng lên giường một cách khó khăn rồi chỉnh dáng nằm tử tế, đắp chăn cho nàng ngủ.
__________
Sáng hôm sau, phiên toà xét xử Lê Ngọc Bá đóng lại. Ông ta bị kết án phạt tù 20 năm vì hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản và phải hoàn trả lại toàn bộ 2 tỉ đồng cho chủ sở hữu là Tố Đoan.
Tin tức báo về, Trâm Anh cảm thấy được an ủi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuy án tù mà ông ta nhận có chút không vừa ý nhưng khối tài sản mà mẹ Tố Đoan để lại sẽ được trao về cho chính chủ.
Nàng mong cô biết tin này càng sớm càng tốt, vội vàng gọi tới nhà lao, yêu cầu nói chuyện riêng với Tố Đoan qua bốt điện thoại.
...
"Em nghe."
"Mọi thứ đã kết thúc, ông ta phải lãnh phạt tù 20 năm. Sổ tiết kiệm và mảnh đất của bác gái, chị đã làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu sang đứng tên em rồi."
...
Tố Đoan không trả lời.
Làm nàng có chút lo lắng.
"Sao vậy...? Em...không vui ư?"
"Cảm ơn Trâm Anh, em vui lắm."
Giọng nói của cô truyền qua điện thoại tươi tắn rạng rỡ vô cùng. Lần đầu tiên từ lúc quen nhau nàng mới thấy cô phản ứng rõ rệt như vậy, trong lòng mừng rỡ lây theo.
"Chị tới gặp em nhé?"
"Dạ."
__________
*Chụt chụt*
"Hơ...Trâm Anh đợi chút..."
"Chị nhớ em..."
*Chụt chụt*
Cô chần chừ vài giây nhưng rồi cũng bị nụ hôn của nàng rù quyến nên quyết định vòng tay qua eo ôm kéo sát vào người.
"Hửm? Vậy là em chọn Úc hả?"
"Úc nào? Em có chọn gì đâu?"
"Em đụng vào eo chị, tức là chúng ta sẽ đi Úc."
Hả? Là sao?
Tố Đoan phơi ra bộ mặt ngây ngô làm nàng bật cười.
"Nghe nè, chị đã không biết chọn địa điểm nào thích hợp để chúng ta cùng đi du lịch. Cho nên mỗi bộ phận trên cơ thể chị sẽ đại diện cho một nơi, em đụng vào chỗ nào đầu tiên thì chúng ta sẽ tới chỗ đó."
"Trời, vậy mà Trâm Anh cũng nghĩ ra được."
"Thấy sao hả, chị thông minh lắm phải không?"
Cô gật đầu lia lịa.
"Thế thì hôn thưởng đi."
*Chụt*
"Vậy còn, những chỗ khác thì là ở đâu?"
Một câu hỏi hay.
"Em muốn biết hửm?"
Trâm Anh đẩy Đoan nằm xuống giường, nụ cười xảo quyệt dần hiện lên.
Ôi trời người đẹp táo bạo, hứng thú quá đi mất~
"V-vâng..."
Nàng cầm tay cô đặt lên bầu ngực:
"Nếu em sờ chỗ này, chúng ta sẽ đi Hawaii..."
"...thật may vì em đã không làm thế."
Đổi vị trí tay lên cổ Trâm Anh:
"Ở đây là Pháp."
Tay di chuyển dần dần xuống dưới, xuống dưới nữa, chỗ nào thì chắc cũng biết rồi đấy.
"Còn chỗ này...là Langkawi ở Malaysia, nổi tiếng với khu rừng nhiệt đới và bãi biển trong xanh..."
"Trâm Anh đang nói gì vậy...em không hiểu..."
"Em không hiểu thì cũng sẽ hiểu ngay thôi."
"Khoan hơ...ựm Trâm Anh chưa kéo rèm!"
__________
Mở mắt lúc sáng sớm, nàng thấy cô vẫn còn đang ngủ. Cũng phải thôi, bây giờ mới là 5 giờ sáng. Thường thường tầm này tù nhân chưa phải thức giấc đi lao động.
Thâm tâm không nỡ gọi Tố Đoan dậy, muốn để em ngủ thêm một chút, phần nào cũng vì đêm qua đã hoạt động mất không ít năng lượng.
Nàng nhéo nhẹ chóp mũi cô, khẽ khàng đánh thức cô mở mắt:
"Dậy đi mà, chị có chuyện muốn dặn dò em."
Tố Đoan rất dễ bị tỉnh giấc, nghe tiếng Trâm Anh gọi liền hé mi mắt, bộ dạng ngơ ngẩn vô cùng là dễ thương.
*Chụt*
"Ghét dễ sợ, cứ đơ đơ."
"Thế mà chị vẫn yêu?"
"Tại chị thích."
"mmm...đơ kệ em..."
"Thì chị có phản đối đâu, đơ dễ thương mà~"
...
"Nghe chị dặn."
"Chị đã đặt vé máy bay qua Úc rồi, đêm nay sẽ có chuyến di chuyển từ 1 giờ tới 6 giờ sáng mai. Việc của em là phải làm theo lời chị dặn, có chịu không?"
"Dạ..."
"Ngoan. Khoảng 18 giờ chiều nay, Đoan phải giả vờ bị đau bụng dữ dội, sau đó sẽ có y tá khám sơ qua cho em. Cái máy siêu âm chị đã xử lý trước rồi nên em sẽ được chuẩn đoán là phát hiện tình trạng có u ác tính ở gan."
Nàng cũng thật mưu mô, mấy cái thủ đoạn này làm chẳng may mà bị phát hiện thì đúng là tất cả đổ về con số 0.
Tố Đoan có chút do dự, cô căn bản là không có lá gan để đi lừa bịp người khác đối với loại chuyện lớn như thế này.
Trâm Anh biết cô không dám, nàng cũng lo lắng lắm chứ, nhưng muốn được tự do ở bên nhau thì chỉ còn duy nhất cách này mà thôi.
Nàng dịu dàng ôm cô vào lồng ngực, lấy hết lời lẽ để thuyết phục:
"Đừng sợ, có chị ở bên ngoài đợi em. Chỉ cần em làm thành công, lập tức sẽ có người danh chính ngôn thuận đưa em ra ngoài, sau đó chị sẽ dùng trực thăng tới đón em."
"..."
"Đoan..."
"Trâm Anh đừng lo, em nhất định sẽ ra được bên ngoài để gặp chị."
Tố Đoan đáp lại cái ôm của nàng, hít thở một cách chậm rãi, cảm nhận mùi hương của người mà mình yêu.
Cô chắc chắn phải thành công, chắc chắn phải ra ngoài, không thể để nàng phải thất vọng.
...
Trước khi rời đi, Trâm Anh còn không quên nhắc đểu cô vài câu:
"Lúc siêu âm đừng để người ta sờ soạng linh tinh, ra được bên ngoài chị liền kiểm tra em."
Trời ạ, trong cái nhà lao này ngoài hai má ra có còn ai ô môi nữa đâu?
Tố Đoan xấu hổ gật đầu, nàng nói xong cũng liền biến đi mất tiêu.
__________
Kế hoạch bắt đầu.
18 giờ là thời gian giám ngục đem đồ ăn tối đến cho Tố Đoan, cô ăn xong giả bộ nhấm nháp hưởng thụ rồi lăn đùng ra tay ôm bụng kêu đau oai oái.
Quản giáo nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy tới trước buồng giam xem tình hình, thấy cô nằm vật vã dưới đất, cơ thể tiết ra mồ hôi ướt hết cả lưng áo.
Biết là có chuyện không lành, cô ta liền mở buồng rồi còng tay đỡ Tố Đoan tới phòng y tế.
...
"Thế nào rồi? Cô ta bị làm sao vậy?"
"Chuyện này..."
"Trời ơi có gì nói nhanh nhanh giùm đi, mất thời gian quá!"
"Lá gan ở thùy bên phải xuất hiện một khối u, nếu chuẩn đoán không có gì sai sót thì đó là u ác tính."
Tố Đoan giả vờ sốc tâm lý, nằm thất thần một góc, chứ thật ra cô đang buồn cười sắp chết.
Quản giáo trưởng nhận được tin liền thấp thỏm lo sợ gọi cho Trâm Anh.
Chuyện này tất nhiên là nàng đã liệu sẵn từ trước, chỉ chờ một cuộc điện thoại rồi thực hiện mà thôi.
"Cho lên xe cấp cứu rồi đưa ra cổng trại đi, chút nữa tôi sẽ đến đón cô ta đưa tới bệnh viện."
...
Tố Đoan được xe cấp cứu chở ra ngoài cổng thông hành đúng như lời Trâm Anh dặn.
Đã 3 năm rồi, bây giờ cô mới lại một lần nữa được hít thở không khí thoáng mát ở bên ngoài.
Nhưng có một vấn đề...
Tố Đoan mắc phải hội chứng sợ biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT