Buổi yến tiệc lúc này gần như đã tàn, người đã tản về gần hết.
Trông A Nhị Na lúc này có vẻ khá thoải mái, nàng cứ tưởng hôm nay đi sẽ phiền phức lắm, cũng không nghĩ là đám người đó không dám quá trớn trước mặt Long Dĩ Đàm, lại còn có thể thưởng thức mỹ vị như thế.
Xem ra cũng không tồi.
Vào lúc nàng và Long Dĩ Đàm chuẩn bị đi về, thì bóng dáng Tự Nguyên lại hớt hải chạy vào.
Gương mặt thường ngày luôn luôn hớn hở, nay lại tái xanh, Tự Nguyên gấp gáp muốn nói gì đó với Long Dĩ Đàm nhưng chợt nhớ ra A Nhị Na đang có mặt tại đây, có hơi sững người.
Long Dĩ Đàm thấy vậy, trong lòng dự đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên bảo A Nhị Na ra ngoài chờ chàng.
A Nhị Na cũng không nghĩ nhiều, những chuyện trong triều chính nàng đúng thật là nên tránh mặt.
A Nhị Na nhanh chóng ra ngoài không làm phiền đến hai người bọn họ.
Long Dĩ Đàm thấy A Nhị Na đi khỏi, mới hỏi Tự Nguyên
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Điện hạ.
Hôm nay hoàng thượng cho triệu tập các vị triều thần gấp.
Còn có cả Cẩm y vệ nữa"
"Liêu Nhiệm? Hắn về đây làm gì?"
"Tạm thời vẫn chưa biết.
Nhưng mà đến giờ này vẫn chưa bãi triều"
Long Dĩ Đàm ngẫm nghĩ một lúc cũng không thể biết được rốt cuộc hoàng thượng muốn làm gì.
Bình thường lão ta xem việc thượng triều là một gánh nặng, có thể đẩy cho ai thì xem như là kẻ đó xui xẻo.
Hôm nay lại tự mình muốn thiết triều, thời gian lâu như thế chắc chắn là có chuyện chẳng lành.
Long Dĩ Đàm phân phó cho Tự Nguyên nhanh chóng đưa vương phi hồi phủ nghỉ ngơi, còn chàng sẽ tự mình vào triều.
Long Dĩ Đàm không có thời gian làm việc khác, tức tốc di chuyển đến chính điện.
Nhưng vị công công bên ngoài lại cật lực ngăn cản chàng, bảo rằng hoàng thượng có việc quan trọng đang bàn với các đại thần.
Không cho phép người khác vào quấy rầy.
Lời này đúng là khiến cho Long Dĩ Đàm không thể nhịn được, lão ta bỏ mặc triều chính không quản.
Nay lại kêu gọi các vị đại thần như thế này lẽ nào là chuyện tốt.
Long Dĩ Đàm không thể nhẫn nại lâu, một cước liền khiến cho công công lăn xuống chục bậc cầu thang.
Binh lính đứng canh phía bên ngoài cũng không có ý dám cản chàng, Long Dĩ Đàm thẳng tay đẩy cửa đi vào.
Mấy vị quan trong triều nghe thấy có động tĩnh thì quay lại nhìn, thấy chàng một thân đi tới liền nổi lên xì xầm.
Long Dĩ Đàm cũng không thể hiểu bọn họ đang nói tới việc gì, vẫn hành lễ với hoàng thượng một cái rồi nhìn vào chiếc mũ của thừa tướng, trong lòng liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
E là thừa tướng không thể chấp nhận nổi cách hành sự của ông ta mới quyết định như thế, Long Dĩ Đàm cảm thấy không có một vị quan anh minh như thế thì trong thâm tâm liền cảm thấy tiếc nuối.
Hoàng thượng cất tiếng hỏi chàng.
"Không phải ta cho người canh gác bên ngoài rồi sao? Ngươi vào đây làm gì?"
"Ta chỉ là muốn biết hoàng thượng đang có việc gì muốn thượng triều mà phải đợi lúc ta không có mặt"
"Hừ! Ngươi nói xem? Thôi, đợi lát nữa ta cho ngươi xem kịch hay vậy"
Long Dĩ Đàm nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc từ lúc sáng đến bây giờ đã xảy ra những gì mà tin tức đều bị phong tỏa lại.
Người của chàng lại không thể nhận được gì? Bây giờ lại bảo có kịch hay, trong lòng không khỏi hoài nghi một phen.
Long Dĩ Đàm trước giờ là kiểu người đứng trước mũi đao cũng không thấy sợ, bao giờ cũng sẽ bình tĩnh tìm cách giải quyết.
Trong lòng từ nhỏ vì thiếu đi hơi ấm tình thân lại sống cùng với một người mẫu phi đầu óc không bình thường, đã tự luyện cho mình một thân bản lĩnh.
Vì từ lúc nhỏ chàng đã được chứng kiến âm mưu chốn hậu cung, trên chiến trường.
Chàng biết chàng không có gia thế lại không có sự hậu thuẫn, nếu không mau trưởng thành sẽ không thể bảo vệ được ai cả.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng chàng rốt cuộc là vì sao lại không yên đến thế.
Tựa như sóng vập từng cơn vào tim vậy, luôn thấp thỏm, lo lắng không yên.
A Nhị Na ngồi bên trong kiệu, người điều khiển ngựa là Tự Nguyên.
Nàng vẫn nhớ dáng vẻ chàng ấy gấp gáp đến đại điện, không nhịn được tò mò liền hỏi Tự Nguyên.
"Tự Nguyên, Cao Vương điện hạ có phải có việc gì rất gấp không?"
"Vương phi, cái này thuộc hạ cũng không biết nữa"
"Ngươi mau nói cho ta đi.
Ta sẽ không nói lại với chàng ấy đâu"
"Thuộc hạ..
Ây da, chuyện là hôm nay hoàng thượng đột nhiên tổ chức thiết triều, kêu gọi các vị quan đều đến.
Chuyện này có hơi khác lạ so với thường ngày, điện hạ lo lắng không yên nên mới đến đó"
A Nhị Na không hỏi nữa, nàng từng nghe cô cô kể về hoàng thượng Chấn Thiên quốc, nàng cũng biết thường ngày người thực sự giải quyết công vụ chính là Long Dĩ Đàm.
Hôm nay đúng thật là có khác biệt.
"Tự Nguyên"
"Dạ vương phi"
"Ta cứ cảm thấy không ổn trong lòng"
"Ngươi mau đi điều tra xem xem có chuyện gì không, như thế còn có thể nhanh chóng báo cho chàng ấy biết.
Tự ta trở về được"
Tự Nguyên nghe nàng nói thì thấy có lý, nhưng bảo hắn bỏ vương phi giữa đường rồi đi thì dọa chết hắn rồi.
"Không sao vương phi, A Thất đang đi nghe ngóng tình hình rồi.
Thuộc hạ đưa người về phủ trước sau đó sẽ đi hội họp với A Thất"
A Nhị Na cảm thấy trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể làm gì khác
"Được"
Liêu Nhiệm ngồi trên lưng ngựa, phía sau là cẩm y vệ và binh tướng triều đình.
Hắn tốt xấu gì cũng từng là bằng hữu cùng Dụ Quyên học tập rồi trưởng thành.
Hai người tuy đi hai hướng khác nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau, giờ đây hắn lại dẫn người tận tay giết chết người thân của nàng.
Nhưng Dụ Quyên bước chân vào con đường trở thành phản đồ thì không còn đường lui, hắn lại là cẩm y vệ vô tình nhất, lãnh khốc nhất.
Xem ra đời này là nợ nàng ta một mạng vậy.
Còn Dụ Quyên lúc này vẫn chưa hay biết gì, nàng đang trên đường trở về Dụ gia.
Nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng nàng lại sinh ra nhiều loại cảm giác khó hiểu, có chút bồn chồn lại có chút lo lắng.
Nàng vốn nghĩ vì nàng nghĩ nhiều vào chuyện tạo phản nên mới như thế.
Bóng đen bỗng chốc vụt qua trước mặt Dụ Quyên, ngựa của nàng bị chao đảo rồi dừng lại.
Dụ Quyên lúc này chưa kịp định hình lại thì bị một thân ảnh áo đen ôm nàng vào một góc.
Nàng hốt hoảng quay lại thì thấy ngựa của nàng vì hoảng sợ đã chạy theo hướng ngược lại.
Dụ Quyên kinh hãi trong lòng, thủ pháp kẻ này thực sự rất lợi hại, khinh công lại vô cùng tốt.
Nàng thế mà từ trên ngựa lại bị hắn hạ gục, đem nàng vào một góc như thế.
Dụ Quyên nhanh tay rút kiếm đánh với hắn, nhưng thủ pháp hắn kì quái, trong chớp mắt liền phá vỡ các chiêu thức của nàng.
Dụ Quyên lúc này lùi ra sau, mượn tảng đá phía sau lấy đà lao thẳng về phía trước, thanh kiếm trong tay nàng liên tục thay đổi chiêu thức tấn công, hắc y nhân cũng không kém.
Hắn vừa bước về phía sau tránh sự truy đuổi của nàng, mũi kiếm của hắn linh hoạt cản tránh sự tấn công của nàng.
Dụ Quyên tay phải dùng kiếm, tay trái chống vỏ kiếm xuống đất, xoay người trên không trung, mũi kiếm như muốn lấy mạng hắc y nhân.
Nhưng hắn lại phối hợp với chiêu thức của nàng, cả người ngả hẳn về phía sau, rồi bật dậy đứng cách nàng một khoảng.
Mũi đao của hai người hướng về đối phương.
Lúc này, hắc y nhân mới tự mình tháo mặt nạ.
Hắn quỳ một gối, chắp tay rồi nói
"Khương Hàn - đại đồ đệ của Điệp Hắc Môn tham kiếm chủ nhân"
Dụ Quyên không khỏi giật mình, nàng hỏi lại
"Ngươi là đại sư huynh của A Vân?"
"Là thuộc hạ"
Dụ Quyên nghe thấy thế thì yên tâm hẳn ra.
Nàng từng nghe A Vân kể về người này, tự bản thân đoán chừng là người cẩn trọng, hành sự thông minh.
Nhưng hắn của bây giờ khiến nàng khó hiểu.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Thuộc hạ muốn đưa người về Điệp Hắc Môn"
Khương Hàn ngước mắt nhìn Dụ Quyên, thấy nàng vẫn còn bày ra dáng vẻ chưa hề biết gì thì nói tiếp
"Người tạm thời đừng về Dụ gia"
Lúc này Dụ Quyên có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện rồi, trong lòng càng nghe nói lại càng lo lắng không yên.
"Rốt cuộc là có chuyện gì rồi"
Khương Hàn cũng không biết nên nói những gì bây giờ.
"Khương Hàn, nếu ngươi không nói tự ta sẽ đi tra"
"Người không được đi, chủ nhân"
Dụ Quyên đối mặt với ánh mắt thành khẩn của Khương Hàn, gương mặt nàng dần biến sắc, lẽ nào Dụ gia có chuyện lớn rồi.
"Không được.
Ta phải quay về"
Chưa đợi Dụ Quyên đi, Khương Hàn đã ngăn cản nàng gắt gao.
Dụ Quyên trong lòng lúc này có thể tự liệu được những gì xảy ra rồi, nhưng sao nàng có thể để thuộc hạ của nàng gặp nạn vì nàng được chứ.
Nước mắt nàng trào ra thật rồi, phải, nàng không được bỏ mặc bọn họ ở nhà gặp nguy hiểm, nàng phải trở về, nhất định phải trở về.
Nhưng Khương Hàn thừa biết một điều, nếu lúc này trở về ngoại trừ việc nộp mạng cho hoàng đế thì không còn gì khác.
Thuộc hạ trong Dụ gia không phải kẻ tập võ lâu năm, thân thể yếu kém vô cùng, gặp phải cẩm y vệ thì không thể nào sống sót được ai cả.
Bọn họ nhất định đang ôm cây đợi thỏ, nên Khương Hàn nhất định sẽ không để Dụ Quyên trở về.
"Chủ nhân, người nên nhớ, là bọn họ có nợ với chúng ta.
Tuyệt đối không được nộp mạng oan uổng"
Dụ Quyên nước mắt tắm ướt cả gương mặt, thất thần hỏi chàng
"Bọn họ sao rồi"
"Thuộc hạ vừa nghe ngóng được, không ai sống sót nữa.
Cẩm y vệ đều đang đi tìm người, binh lính đang ở Dụ gia đợi người trỏ về.
Chủ nhân, người trở về an toàn là phúc phần.
Không nên nộp mạng mới đúng"
"Đám người bọn họ là gia nhân của ta, ta chưa từng để bọn họ tổn thương một chút.
Dựa vào đâu lại có thể tắm máu Dụ gia ta cơ chứ"
Nàng không nhịn được uất ức trong lòng.
Thế là đến cuối cùng, nàng lại không thể đưa bọn họ thành công ra ngoài, không thể thành công bảo vệ bọn họ an toàn tránh qua khỏi bão táp này.
Là nàng nợ bọn họ một mạng, Dụ Quyên tự mình chém vào cơ thể một vết thương, rồi hai vết thương, vết máu cứ càng lúc càng nhiều.
Khương Hàn hoảng hốt ngăn cản nàng, dùng tay đánh vào phía sau cổ nàng.
Dụ Quyên ngất đi, Khương Hàn nhanh chóng ôm nàng rời khỏi nơi đây.
Căn cứ Điệp Hắc Môn ở dưới chân núi, đi sâu vào bên trong là rừng cây chằng chịt, bọn họ theo cơ quan được tạo lập từ rất lâu về trước mà vào đến hang động.
Nơi đây có thể nói là vô cùng an toàn để trốn, nhưng không thể ở lại quá lâu, vì dù thế nào cũng không thể ngăn cản được sự lục soát từ đội quân lớn mạnh của triều đình.
Bên trong A Vân, Tiết Khiêm, A Sứ và Dung Y đều đã có mặt sẵn.
Bọn họ nhìn thấy đại sư huynh trở về trên tay còn bồng cả chủ nhân thì tạm thời yên tâm.
Dung Y vốn là người hành y, trong một lần cả làng bị tàn hại bởi chiến tranh, nàng may mắn được A Sứ - đồ đệ nhỏ tuổi của Điệp Hắc Môn cứu, từ đó vì để báo ơn, nàng đã ở lại tại nơi đây.
Thấy Dụ Quyên trên người nhiều vết thương, liền băng bó, chữa trị cho nàng.
Tiết Khiêm là đệ tử nữ của Điệp Hắc Môn, thấy Dụ Quyên như thế thì hỏi
"Chủ nhân bị phát hiện rồi sao?"
"Là chủ nhân tự làm"
"Hả"
Không ai có thể không bất ngờ với lời hồi đáp này của Khương Hàn, nhưng sự thật là như thế
"Chủ nhân cảm thấy có lỗi với thuộc hạ trong nhà.
Nên tự trách phạt mình"
Nghe xong lời đó, ánh mắt bọn họ nhìn Dụ Quyên đúng thật là đổi khác.
Dẫu sao cũng là nữ tử cầm binh trên chiến trường, nghĩa khí chưa từng thua kém bất kì ai.
Bọn họ nghe thấy thế thì gật gù, tỏ ý hài lòng nhưng cũng chất chứa nỗi niềm không đành lòng.
A Vân thở dài một tiếng, không thể ngờ kế hoạch của bọn họ trong phút chốc liền biến thành như thế này.
Đại thù vẫn chưa báo được, mà Dụ gia lại lần nữa phải lấy máu tế cho triều đình.
Dẫu sao ngay từ lúc bắt đầu kế hoạch báo thù này bọn họ đã định trước việc phải bỏ mạng, định trước việc chạy trốn trong tháng năm dài.
Điều nên đến thế nào cũng sẽ đến.
Giờ đây mỗi một giấc ngủ, mỗi một miếng ăn của bọn họ đều vì đại thù chưa báo.
Tháng năm sau này tất cả nên một lòng một dạ, cùng chủ nhân mới của bọn họ rửa nỗi nhục cho gia tộc..