Kể từ khi ăn chocolate mà Lục Minh Bạc tặng, Hứa Tư Điềm không bao giờ khóc trước mặt anh nữa.
Anh nói rằng cô khóc trông rất xấu, Hứa Tư Điềm không biết điều đó có đúng hay không, nhưng cô biết rằng cô cười lên rất xinh đẹp, dù sao khi cô ở nhà, mỗi khi cô cười, thậm chí bố cô là Hứa Lương Dung và mẹ Khương Tân Liên sẽ cười theo cô, khen cô là bảo bối, cục cưng và nói rằng cô trông rất xinh đẹp khi cười rộ lên.
Vì vậy, từ ngày hôm sau, bất cứ khi nào Hứa Tư Điềm nhìn thấy Lục Minh Bạc, cô sẽ nở một nụ cười theo bản năng.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu nhận ra rằng Lục Minh Bạc chỉ có tai chứ không có mắt.
Cô khóc to quá, anh cảm thấy phiền phức khó chịu, cô cười tươi thì anh còn không thèm nhìn cô.
Mặc dù vậy, Hứa Tư Điềm vẫn không chê phiền mà nhận nhiệm vụ giao đồ ăn cho anh từ mẹ mình.
Rõ ràng ở cái tuổi còn đi không vững, cô vẫn sẵn sàng nghiến răng và hào hứng đi đi lại lại giữa Lục Minh Bạc và nhà của mình hết lần này đến lần khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play