Chu Phù cũng không biết vì cái gì khi vừa thấy Trần Kỵ đến, cảm xúc của cô lập tức dâng trào và nước mắt của cô rơi xuống nhanh hơn bất cứ thứ gì. Cô căn bản đã quên mất rằng còn có những người xung quanh cạnh mình.
Lúc này, khi cô đã phục hồi lại tinh thần, lý trí đã mất đi trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa thống trị. Một cảm giác xấu hổ và thẹn thùng lập tức nảy lên trong lòng.
Dù sao trước đây ở công ty, cô thậm chí còn không muốn công khai mối quan hệ của cô và Trần Kỵ với các đồng nghiệp. Sau đó mặc dù mọi người đều đã biết hai người đã sớm kết hôn nhưng khi Chu Phù ở trước mặt mọi người, cô cũng cố gắng không tiếp xúc với anh ngoài những việc cần thiết. Cô chỉ nghĩ đơn thuần là muốn duy trì mối quan hệ vô cùng đơn giản cấp trên và cấp dưới. Càng đừng nói đến việc trước mặt mọi người làm nũng, mít ướt với anh.
Cho nên giờ phút này nhìn lại, Chu Phù chỉ cảm thấy mất mặt.
Cũng không biết giờ từ chức và chạy trốn nguyên đêm liệu có quá muộn hay không.
Trần Kỵ thấy cảm xúc của Chu Phù đã ổn định lại nên anh lần lượt rút ra mấy tờ giấy, duỗi tay muốn giúp cô lau những vệt nước còn sót lại trên mặt.
Chu Phù lúc này đang đắm chìm trong sự xấu hổ và không dám nhìn người khác. Cô cũng không muốn anh chạm vào mình lần nữa nên cô trực tiếp giựt lấy tờ khăn giấy từ trong tay của người đàn ông: “Để em tự làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT