Hai người nói chuyện rất lâu ở ngoài sảnh, chờ đến khi bàn xong xuôi hết thì Trần Kỵ mới nhớ phải kêu cô mau vào phòng.
Anh quỳ trên đất khá lâu nên khi đứng dậy có hơi tê chân, dù vậy Trần Kỵ vẫn có thể nhẹ nhàng ôm Chu Phù từ sofa bế lên, dùng tư thế ôm công chúa để bế cô vào nhà.
Chu Phù cũng rất hưởng thụ sự che chở thân mật của anh, từ cửa phòng đến sofa trong phòng khách chỉ là một đường ngắn, Trần Kỵ lúc trước cũng đã từng ôm cô đi như vậy, thế nên Chu Phù cũng rất yên tâm thoải mái.
Toàn thân lẫn tâm lý đều thả lỏng, tùy ý để anh ôm về.
Trên đường đi, Chu Phù một bên dùng ngón tay kéo dây rút trên chiếc áo khoác của Trần Kỵ nghịch, một bên hỏi anh: “Anh ngồi xổm lâu như vậy lúc đứng lên có cảm thấy choáng váng không? Em mà ngồi xổm một chút rồi đột nhiên đứng dậy thì chắc chắn trước mắt đều không nhìn rõ.”
Trần Kỵ nhớ đến lúc nãy cô vừa trêu anh già thì trêu ngược lại cô: “Tại anh sức trẻ khỏe mạnh đó.”
“...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play