Bởi vì một câu 'chị dâu' kia, không hiểu sao lông mày của Trần Kỵ lại giãn ra.
Anh nhịn xuống một chữ 'Cút' đã đến bên miệng, gương mặt không chút thay đổi, chỉ nói một câu qua loa: "Không đánh."
"Đừng mà A Kỵ, vì sao lại không đánh? Nếu như anh đi, anh sẽ hạ gục bọn họ xuống chỉ trong vài phút." Khi Lục Minh Bạc nói những lời này, cậu ta không hề có một ý nịnh nọt nào.
Cậu ta đã từng thường xuyên lén chơi đùa với Trần Kỵ cho nên thật sự đã được chứng kiến trình độ của anh.
"Phiền." Trần Kỵ chỉ bình thản nói ra một chữ.
Giải đấu giữa các trường trung học lúc đó, thực sự độ chú ý của nó không nhỏ, người đến xem cũng rất nhiều.
Danh tiếng của Trần Kỵ vốn đã rất nổi tiếng, lúc trước thậm chí ngay cả nhưng nữ sinh ở trong thành phố, vì thấy được ảnh chụp của anh ở trên diễn đàn của trường trung học Kim Đường, thế mà lại lặn lội nghìn dặm xa xôi chạy tới đây tìm người.
Ngày thường chỉ cần chơi một trận bóng đều có thể khiến cho ba tầng bên trong và bên ngoài sân bóng rổ bị các cô gái vây kín đến nổi một con kiến cũng không lọt qua được, mỗi lần hận không thể tặng cho anh mấy thùng nước.
Còn chưa kể đến những sự kiện lớn liên quan đến danh dự của trường.
Đổi lại là nam sinh khác sẽ hận không thể cứ mỗi giây là cho bóng vào rổ, thực ra là hưởng thụ muốn chết.
Nhưng mà Trần Kỵ lại khác, anh vừa thấy một đám con gái cứ nói chuyện ồn ào là lại cảm thấy phiền.
"Chưa từng thấy ai ghét bị con gái theo đuổi đến như vậy, gương mặt này với dáng người này thật là đẹp." Lục Minh Bạc chậc một tiếng rồi nói tiếp: "Nơi nào hạn hán thì cây cối chết khô, nơi nào nhiều mưa thì cây cối chết úng*."
*Phép ẩn dụ để nói về hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau.
Trần Kỵ: "..."
Khi Chu Phù trở về từ nhà vệ sinh, chỉ còn khoảng vài phút nữa là vào học.
Trần Kỵ đã nằm gục xuống bàn và nhắm mắt lại một cách nhàn rỗi, anh chỉ để lại cho cô một khe hở rất nhỏ, nếu muốn đi vào bên trong, cô không tránh khỏi việc cọ vào lưng anh.
Dường như Chu Phù cũng đã quen với việc này, cô nâng mũi chân rồi chen vào bên trong, hai tay vô thức đặt lên tấm lưng của chàng trai, sau đó vỗ nhẹ hai cái.
Người sau không biết đã ngủ hay chưa, ngược lại không hề tức giận, cả cơ thể lười biếng di chuyển về phía trước, nhường cho cô một chút không gian. Đợi sau khi cô ngồi xuống lại quay về tư thế ngủ ban đầu.
Rõ ràng cả hai không hề nói với nhau một câu nào nhưng lại phối hợp rất ăn ý.
Buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc đã thông báo, thời gian kiểm tra giữa kỳ được xác định vào hai ngày sau.
Trở lại chỗ ngồi, Chu Phù lấy ra bài thi mà trước đây Hứa Tư Điềm đã cho cô mượn, cô muốn làm quen với loại đề thi ở Kim Đường bên này một chút.
Trước đây lúc cô còn ở Bắc Lâm, mặc dù gia đình có ý định đào tạo cô đi theo con đường học Piano nhưng các lớp văn hóa cũng không bỏ bê. Hằng năm luôn có gia sư đến bổ sung kiến thức thiếu sót cho nên thành tích của cô cũng không tệ.
Chu Phù trực tiếp lật sang những câu hỏi khó ở phía sau, cô làm vài câu liên tiếp đều thuận lợi.
Cô vui vẻ cong môi, khi đang chuẩn bị tiếp tục làm thì cơn gió lạnh cuối tháng 11, cuốn theo những cành khô và lá thu ùa vào từ khung cửa sổ đối diện chỗ của cô.
Cô vô thức co người lại, chóp mũi ửng đỏ vì cơn gió lạnh này.
Chu Phù nghiêng đầu quan nhìn Trần Kỵ vẫn đang nhắm mắt ngủ, đồng phục mà chàng trai đã đưa cho mình, lúc này trên người anh chỉ có một chiếc áo tay ngắn mỏng manh. Cô lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh, cho nên không hề do dự lấy tay đóng cửa sổ lại.
Một lát sau, Chu Phù cảm thấy đầu vai mình bị ai đó đẩy một cái.
Cô ngước mắt lên, người tới chính là mấy người chị em của Chu Chi Tình, cô và các cô gái này bình thường không có tiếp xúc với nhau, Chu Phù nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Một người trong số đó lên tiếng: "Cậu mở cửa sổ ra một chút, không có gió, trong phòng học có nhiều người như vậy sẽ rất khó chịu."
Chu Phù do dự nói: "Hôm nay gió ở bên ngoài thật sự có hơi lớn, nếu mở cửa sổ có thể sẽ bị cảm lạnh."
Đối phương dường như không ngờ tới Chu Phù là một người có tính cách mềm mại như vậy, tất nhiên là từ chối: "Chúng tôi đều không cảm thấy lạnh."
Một cô gái có mái tóc đuôi ngựa cũng hùa theo: "Đúng vậy, không thể chỉ bởi vì một mình cậu sợ cảm lạnh mà tất cả mọi người đều phải khó chịu chứ? Đừng ích kỷ như vậy."
Chu Phù há miệng thở dốc, cô vừa định phản bác, lại cảm thấy như vậy càng lãng phí thời gian. Cô cũng hơi hiểu ra, có thể là vì Chu Chi Tình không thích mình cho nên đám chị em của cô ta mới tìm tới cô gây chuyện, nói nhiều hơn cũng vô dụng thôi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Từ trước đến nay, cô không thích cãi nhau với mọi người, cho nên cô gật đầu và quay lại đưa tay định mở cửa sổ.
Mới vừa đưa tay ra một nửa thì cổ tay của cô bị một bàn tay to lớn và quen thuộc nắm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay của chàng trai nhanh chóng lan rộng đến cổ tay lạnh lẽo của cô.
Chu Phù ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy gương mặt của Trần Kỵ đang không vui vì bị đánh thức, anh nhíu mày lại, sắc mặt hơi trầm.
Còn những nữ sinh vừa rồi thì đã chột dạ quay lại chỗ ngồi của mình từ sớm.
Trần Kỵ nắm chặt tay cô còn chưa chịu buông ra, giọng nói khàn khàn do vừa mới tỉnh lại, từ tính truyền đến tai cô: "Có bị ngốc hay không? Dễ bị bắt nạt như vậy sao?"
Chu Phù phồng má, không hé răng, trên tay dùng sức một chút, vẫn mở cửa sổ ra một nửa.
"Bị người khác bắt nạt còn bướng bỉnh với tôi." Trần Kỵ thu tay lại, lạnh lùng nhìn cô đầy châm chọc: "Không phải lúc ở nhà cãi nhau với tôi rất lợi hại sao? Hung dữ một chút còn khóc, sao lúc nãy không khóc đi?"
Lúc này, Chu Phù không muốn nói chuyện với anh: "..."
Một lúc sau, anh lẩm bẩm ồ một tiếng, âm cuối nói rất chậm và dài: "Hay là, chiêu này chỉ sử dụng đối với tôi?"
Chu Phù nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, chàng trai nhếch môi lên một chút, khẽ cười nhạo cô: "Ngoại trừ chỉ hung dữ được với tôi, cô còn hung dữ được với ai nữa?"
Chu Phù dứt khoát bất chấp tất cả mọi thứ: "Em chỉ hung dữ với anh!"
Đuôi lông mày của Trần Kỵ nhếch lên, đột nhiên anh nở một nụ cười nhẹ: "Được."
"..."
"Cô đứng lên đi." Sau khi anh cười xong lại đột nhiên mở miệng nói.
Chu Phù chớp chớp mắt, cô tiến vào trạng thái đề phòng: "Để làm gì?"
Không phải anh muốn động tay động chân chứ...Cô không thể đánh lại anh...
"Biểu hiện này của cô là sao?" Trần Kỵ cố nén lại khao khát muốn véo má cô: "Ra bên ngoài ngồi đi, ông đây muốn dựa vào tường để ngủ cho thoải mái."
"Hả?"
Chờ sau khi cô gái nhỏ phản ứng lại thì chỗ ngồi của hai người đã bị Trần Kỵ cưỡng ép đổi xong.
Chàng trai đưa lưng về phía chiếc cửa sổ đang mở một nửa, tấm lưng rộng lớn đã chắn hết những cơn gió lạnh thấu xương cho cô.
Trong nháy mắt, Chu Phù giật mình, trái tim đập mạnh một cách nhanh chóng, không thể kiểm soát được.
Cô không được tự nhiên dời mắt đi, cô bỗng nhớ tới lúc mà mình vừa chuyển đến đây, chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc đã từng nói, sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp lại theo thứ hạng.
Cô gái nhỏ nhìn vào bài kiểm tra, vừa rồi cô mới làm xong một vài câu hỏi khó một cách suôn sẻ, sau đó cô lại lén nhìn chàng trai đang nhắm mắt ngủ bù này.
Cũng không biết thành tích của anh như thế nào, hình như cô...vẫn muốn ngồi cùng bàn với anh.
Buổi tối khi tan học, học sinh trong lớp dần dần đi về gần hết, Chu Phù thấy Trần Kỵ vẫn còn chưa tỉnh, cô cũng không quấy rầy anh, tự mình đi đến một góc lớp làm vệ sinh, tiện tay lấy một cái chổi.
Sau đó cô lấy một cái chậu, đi đến bồn rửa ở ban công để lấy nước.
Một lúc sau, Trần Kỵ lười biếng tỉnh lại, khi anh ngước mắt lên, anh thấy cô gái nhỏ một tay đang bưng chậu nước, một tay kia vụng về lấy nước từ trong chậu rải xuống đất.
Anh nhíu mày lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Cô làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, người đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, bàn tay to lớn của chàng trai cầm lấy chậu nước từ trong ngực cô, ngón tay thon dài bỏ vào trong nước để kiểm tra nhiệt độ, lạnh lùng mở miệng: "Cô có bệnh à?"
Chu Phù ngước mắt lên: "Hả?"
"Có kinh nguyệt lại đụng vào nước lạnh." Giọng nói của Trần Kỵ lạnh lùng: "Cô đúng là tự tìm lấy phiền toái cho mình."
"Không phải." Cô giải thích: "Em thấy mọi người đều rải một ít nước trước khi quét sàn, làm như vậy thì bụi bẩn sẽ không bay khắp nơi."
"Ai bảo cô quét lớp?" Trần Kỵ lấy ngon tay xoa xoa giữa trán, dường như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
"Hôm nay đến lượt hai chúng ta trực nhật..."
"Hai người?"
"Em và anh." Chu Phù mím môi.
Trước đây anh không thường xuyên đến trường học cho nên không nhớ rõ có chuyện này: "Vậy cô không biết kêu tôi sao?"
"Em thấy anh đang ngủ mà." Cô phồng má lên, có chút ngại ngùng nói: "Hơn nữa hôm nay đã làm phiền anh cả ngày rồi."
Trần Kỵ nheo mắt lại, ánh mắt thay đổi: "Cô đâu chỉ làm phiền tôi mỗi ngày hôm nay?"
"..."
"Được rồi, để tôi." Giọng nói của anh dịu lại rất nhiều.
Chu Phù ngoan ngoan đáp: "Được." Sau đó chạy tới lấy một cái chổi rồi nói: "Vậy hai chúng ta cùng làm."
Nhưng mà cây chổi còn chưa nằm trong tay cô được ba giây thì đã bị Trần Kỵ chụp lấy: "Cô làm cái rắm, đứng một bên chờ đi, đừng đứng đây cản đường."
Chu Phù đã quen với cách nói chuyện của anh, cô ngoan ngoãn "À" một tiếng.
Cô quay trở lại chỗ ngồi, khi thấy bài thi đã viết gần xong, cô muốn cất nó vào trước.
Ở trên bục giảng, tầm mắt của chàng trai lười biếng liếc qua đó, khi tưởng rằng cô sẽ đi về trước, anh khẽ cười nhạo cô: "Chu Phù, làm người thì phải có một chút lương tâm."
Chu Phù không hiểu: "?"
"Tôi bảo cho cô về trước sao?"
Cô không hề có ý định này, khi nghe anh nói vậy, cô không nhịn được trêu chọc anh: "Không phải anh nói em đừng vướng tay vướng chân anh hay sao?"
Trần Kỵ bị cô chọc tức, anh nở nụ cười nói: "Ngồi lại làm bài thi đi, chờ tôi làm xong mới có thể đi."
Chu Phù bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Ngang ngược."
Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Kỵ bắn tới: "Cô nói gì?"
Cô gái nhỏ lập tức chột dạ sửa miệng: "Em cảm thấy đề nghị của anh vô cùng tốt."
Trần Kỵ: "..."
Bài thi của cô gần như đã làm xong rồi, cô rút một mảng giấy ra để đọc từ đơn.
Chỉ là ban đầu, cô còn nghiêm túc viết viết vài chữ, sau đó không biết tại sao, nội dung dưới ngòi bút của cô dần dần không còn là những từ tiếng Anh nữa. Ngòi bút của cô sột soạt vẽ ra một chàng trai đang nằm ngủ bù ở trên bàn.
Chờ sau khi Chu Phù phản ứng lại, hai chữ "Trần Kỵ" đã chiếm gần nửa trang giấy.
Lỗ tai của cô gái nhanh chóng đỏ lên, cô cảm thấy có chút căng thẳng, cô vội vàng gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong cặp sách, từ vị trí đứng lên. ( truyện trên app T Y T )
Trần Kỵ một tay cầm chổi, anh đang quét tới tổ 4, thấy thế thì thuận miệng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Em...đi vệ sinh đã." Lúc này, cô thậm chí không có can đảm để đối mặt với anh, nói xong, cô vội vàng biến mất trước mặt anh.
Động tác của Trần Kỵ rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát anh đã quét dọn gần hết, một tay anh xách thùng rác lên cao đến nửa người rồi dễ dàng mang xuống lầu.
Sau khi đổ rác xong quay trở lại lớp, Chu Phù vẫn chưa trở về.
Anh ra ban công rửa sạch tay, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, lông mày vô thức nhíu lại.
Sau đó, anh theo bản năng rời khỏi lớp học, đi thẳng đến phòng vệ sinh, bước từng bước rất nhanh chóng.
Hàng lang bên ngoài phòng vệ sinh trống rỗng, không thấy một bóng người, sắc mặt của Trần Kỵ trầm xuống: "Chu Phù?"
Bên trong không có ai đáp lại, đôi môi của chàng trai mím thành một đường thẳng: "Không nói lời nào thì tôi đi vào nhé?"
Anh đang chuẩn bị đi vào bên trong cô gái nhỏ cúi đầu từ từ đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Giống như một cơn mưa xối xả trút xuống đầu, toàn thân cô ướt đẫm, mái tóc công chúa vốn dĩ xinh đẹp lúc này lại bị nước xối đến nỗi từng sợi tóc dính vào má, những giọt nước lạnh lẽo không ngừng chảy xuống cổ áo.
Cơn tức giận của Trần Kỵ xông lên, đầu lưỡi hung hăng đánh vào cằm: "Mẹ nó, ai làm vậy?"
"Em không biết." Chu Phù lắc đầu nói: "Em đang ở trong phòng cho nên không phát hiện người ở bên ngoài là ai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Em tưởng là anh đến đây, kết quả là một dòng nước đổ từ trên cao xuống."
Chàng trai siết chặt hàm lại, dường như là cố gắng đè nén cơn tức giận xuống: "Về nhà trước đã."
Trên người cô quần áo đã ướt đẫm, phải lập tức thay quần áo mới được.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cổng trường, Trần Kỵ nghiêm mặt không nói một lời còn Chu Phù thì uất ức đi theo anh. Một lát sau, cô đột nhiên hỏi: "Em cứ như vậy trở về, nếu như bị bà nội Tô nhìn thấy, có phải bà sẽ lo lắng hay không?"
"Mấy lời nói này của cô không phải rất vô nghĩa sao?" Lúc này, chỉ cần Trần Kỵ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô sẽ lập tức nổi cơn giận, nói chuyện cũng không dễ nghe: "Nếu không tôi dẫn cô đi thuê phòng?"
Việc đi thuê phòng ở Bắc Lâm của cô không phải là một lời nói có ý nghĩa tốt đẹp, cô gái nhỏ vô cớ nổi giận: "Trần Kỵ!"
Làm sao mà Trần Kỵ không hiểu ý nghĩa của nó là gì được, theo thói quen anh đưa tay bóp mặt cô: "Mẹ nó cô nghĩ cái gì vậy, ông đây muốn đưa cô đi tắm nước nóng trước rồi thay quần áo."
"À..." Chu Phù xấu hổ mím môi lại.
Tuy nhiên bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn so với lúc nãy.
Chàng trai cong môi dưới, lạnh nhạt cười nhạo cô một câu: "Tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ đã trưởng thành như vậy rồi."
Chu Phù: "..."
"Còn anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy?" Chu Phù không chịu thua kém, nói thêm một câu.
Trần Kỵ suýt nữa bị cô chọc cười: "Mẹ kiếp, ông đây lớn hơn cô hai tuổi đấy."
Nói qua nói lại, Trần Kỵ liếc mắt nhìn bước chân chậm chạp của cô, anh cũng đi theo tốc độ của cô, còn chưa về đến nhà có lẽ đã lạnh chết rồi: "Quên đi, tôi gọi cho bà nội một cuộc điện thoại bảo đêm nay không trở về."
"Hả?"
"Đưa cô đến một nơi."
Cách trường học không xa có một tiệm cơm nhỏ, trước tiệm cơm có một chiếc xe máy màu đen đang đỗ ở đó. Khi Trần Kỵ đưa cô đến trước mặt chiếc xe đó, Chu Phù đã nhận ra nó.
Hai tháng trước, khi cô mới tới Kim Đường, chính là chiếc xe này đã chở cô vào.
Trên tay cầm một chiếc mũ bảo hiểm cùng màu, vẻ bề ngoài của nó cũng có khí chất bướng bỉnh như chủ nhân của nó vậy.
Trần Kỵ tiện tay cởi chiếc mũ bảo hiểm ra, anh cúi đầu xuống mở áo khoác, sau đó trực tiếp đội lên đầu của Chu Phù.
Hai người đối mặt nhau, người sau sửng sốt một chút, cô nhướng mi đối mặt với đôi mắt đang rũ xuống của chàng trai.
Một hơi thở ấm áp nào đó dường như đang lan truyền giữa hai người bọn họ.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc chiếc khóa mà không nhìn cô, đang cẩn thận điều chỉnh kích cỡ lại cho cô.
Trái tim của cô không hiểu sao đập thình thịch, nhỏ giọng thì thầm: "Tóc của em ướt lắm, sẽ làm bẩn mũ của anh."
"Cô lo lắng cái gì?" Chiếc khóa "cạch" một tiếng khóa lại, Trần Kỵ kéo tấm chắn gió xuống rồi nói: "Một lát nữa không được khóc."
Chu Phù ngẩn người ra, câu nói quen thuộc này dường như khiến cô nhớ lại ký ức về lần gặp đầu tiên của hai tháng trước. Chỉ là lần này, giọng điệu của chàng trai dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều.
Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười: "Vậy anh lái xe chậm một chút."
Trần Kỵ nhướng mày, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Vậy cô ôm tôi chặt một chút.”