Chu Phù dựa theo hướng dẫn của Trần Kỵ, đi vào cửa hàng ăn uống có bảng hiệu màu đỏ kia.
Đúng như những gì Trần Kỵ nói, khi cô vừa mới bước vào cửa, thì một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh lập tức nhiệt tình tiếp đón.
Thật ra, nhà hàng này kinh doanh rất tốt, ở trong cửa hàng có rất nhiều khuôn mặt của cả nam lẫn nữ người Trung Quốc. Khi cô bước tới đám người đó, còn có mấy du khách du lịch nói được tiếng Trung Quốc.
Người ta thường nói rằng người nước ngoài nhìn vào khuôn mặt Châu Á sẽ cảm thấy như bị mù, vì da vàng tóc đen giống nhau, hoàn toàn không phân biệt được điểm khác biệt.
Chu Phù không ngờ rằng đối phương chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra được cô. Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy người đó đang nói một vài tiếng Trung rất bập bẹ, vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, đang cố gắng hết sức để biểu đạt suy nghĩ của mình ra thành lời với cô: "Là cô! Cô gái đến từ Trung Quốc! Chào cô! Tôi đã nhìn qua một bức ảnh, trước đây, có một cô gái giống như sinh viên, ở trong ví, của Kỵ."
Người nước ngoài này vừa vui vẻ biểu đạt, vừa lo lắng cô nghe không hiểu mình nói gì, vì thế còn đặc biệt kết hợp với động tác trên cơ thể mình. Hai tay mở ra rồi khép lại, giống như đang diễn cảnh mở ví ra, trên miệng không ngừng nhắc đến hai chữ ví tiền, cố gắng để cô có thể hiểu được ý mình.
Chu Phù cũng gần như hiểu được hết, không quá khó hiểu, ánh mắt lập tức mờ mịt. Cô thầm nghĩ, đúng là khi người nước ngoài nhìn mặt của người Châu Á sẽ cảm thấy mù thật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play