Thực ra thì theo tính khí do chính  Trần Kỵ tiết lộ, anh trong trẻo lạnh lùng và tự phụ, ngạo mạn và hào phóng, bất luận là dùng từ ngữ nào, thì trong mắt người người ngoài đều không dính dáng gì đến mấy chữ “Rửa tay để  nấu canh.”
Nhưng đây dường như là dáng vẻ mà Chu Phù quen thuộc nhất.
Bữa sáng đầu tiên cô ăn sau khi đến Kim Đường chính là do anh nấu và mỗi một bữa ăn sau này của cô cũng đều do anh tự mình lo liệu.
Anh không chỉ nói “không cần em biết” một lần và đó không bao giờ chỉ là lời nói đầu môi của anh.
Chu Phù bị anh đẩy  sang một bên, cô lặng lẽ nhìn  động tác thành thục của anh khi tiếp nhận những thứ kia, mà những nhiệm vụ đó lẽ ra phải do “người theo đuổi” như cô làm.
Trái tim cô bỗng trở nên  xúc động một cách không tự chủ được, dũng khí cũng tăng lên khó hiểu, một hồi lâu sau, cô bất thình lình mở miệng hỏi một câu: “Trần Kỵ…Em có thể, ôm anh một chút không?”
“…” Trong chớp mắt sống lưng của người đàn ông cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói vẫn ung dung, bình tĩnh như cũ: “Ôm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play