Trần Kỵ nhíu mày một chút, lười biếng nhấc mí mắt, khóe môi cười như không cười, lạnh nhạt gọi cô một tiếng: “Chu Phù.”
“Hửm?” Cô gái nhỏ vừa mới tìm được tư thế nằm thoải mái trên ghế sofa, nghe vậy lại cố gắng ngồi dậy, nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông vung tay một cái, trực tiếp ném chăn về phía cô, không nghiêng không lệch, che kín cô gái Chu Phù nhỏ bé :“ Em mấy tuổi rồi?”
“Hả?” Anh bất ngờ hỏi như vậy khiến Chu Phù bỗng chốc bối rối.
“Lúc nhỏ đạp cửa phòng tôi, lớn lên lại ở bên tôi không rời một bước ngay cả khi ngủ.” Đầu lưỡi của người đàn ông chạm vào má, nói tiếp: “Có biết xấu hổ không?”
“Tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ lại rất kỳ quái.” Trần Kỵ nhàn nhạt bổ sung một câu.
Lông mi của Chu Phù nhẹ nhàng chớp một cái. Dù đã qua nhiều năm kể từ lần đầu tiên nghe câu nói này, nhưng cô vẫn quen thuộc đến không thể quen hơn, thậm chí trực tiếp phản xạ: “Lúc đó tuổi còn bé, vẫn còn ngây thơ.” Sau khi nói xong, cô liền hối hận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play