“Không cần ạ, cảm ơn ông chủ. Ông chủ đi thong thả.” Đan Đình Đình ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, xấu hổ bấu chặt ngón chân trên mặt đất.
Lão Dư ở cách đó không xa cười hả hê. Phương Hân tuy cũng không nhịn được cười nhưng vẫn chụp anh ấy: “Đừng cười lớn tiếng như vậy, cho cô gái nhỏ nhà người ta chút sĩ diện đi chứ.”
“Ông chủ kỳ quá đó, là anh ấy không cho cô mặt mũi, chứ không phải tôi.” Lão Dư vừa cúi đầu sửa sang lại bản vẽ, vừa cười nói như cũ: “Cũng không sao hết, đừng cảm thấy xấu hổ. Thứ xấu hổ này, mọi người đang ngồi ở đây, không ai là không trải qua. Tính tình ông chủ là như vậy, đối với ai cũng không hề có kiên nhẫn, cũng không thèm nói chuyện với ai. Quen dần đi, ai cũng vậy thôi.”
Lão Dư: “Đợi chút, đừng có gấp. Tôi chỉnh điểm này trong bản vẽ xong thì sẽ đến và chỉ mấy người dùng.”
Khi nói chuyện, Chu Phù dùng khăn giấy lau đi vệt nước trên mu bàn tay. Cô từ toilet quay trở về.
Khi đi ngang qua khu vực gần máy in, cô thấy một đống đồng nghiệp thực tập sinh đang đứng ở đó, thuận miệng hỏi một câu: “Mọi người bắt đầu vẽ bản thảo chưa?”
“Rồi.” Lý Thuận gật đầu, mờ mịt mà chọc mấy cái nút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT