Chu Phù gần như lập tức đứng thẳng lưng, trông cô có vẻ hốt hoảng, miệng cắn chiếc đũa, một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trần Kỵ không để ý đến Lục Minh Bạc đang điên cuồng đặt câu hỏi ở đầu dây bên kia rằng rốt cuộc là thằng khốn nào truyền tin đồn bậy bạ, anh chỉ chăm chú nhìn vào Chu Phù, ánh mắt không hề dao động.
Hồi lâu sau, thấy cô vẫn im lặng như cũ, anh nói: “Tôi đang hỏi cô đấy.”
“Hả?” Chu Phù theo bản năng ngước mắt, đối diện với ánh mắt thăm dò của anh, tim cô đập loạn xạ, vô cùng rung động.
Cô nghĩ anh không hề nhớ cô.
Ít nhất là vào ngày phỏng vấn, anh chỉ nói mỗi câu “Xin lỗi” tựa như hai người xa lạ.
Khi báo cáo vào ngày đầu tiên, anh chỉ nói: “Chào buổi sáng” với cô, sau đó hỏi cô: “Mới đến à?”
Từ đầu đến cuối, Chu Phù cho rằng anh đã quên mất mình, quên mất nửa năm ở cái thời học sinh ấy bên cạnh anh từng có một mối phiền toái, cần người khác giải quyết.
Dù gì cũng chỉ có nửa năm, anh không nhớ là chuyện bình thường, dù sao cô cũng không phải người đặc biệt quan trọng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play