"Ba, ba nhất định phải nhanh chóng khỏe lại."
Lời này nghe xong quả thật cảm động. Thế nhưng, Trịnh Hi Niên đỡ trán, con trai hắn mỗi ngày đều nói câu này là có ý định náo loạn gì đây? Nhất là biểu tình khi Trịnh Tử Dương nhìn chằm chằm chân phải đang bó thạch cao của hắn, đau lòng, bất đắc dĩ, lo âu, còn xen lẫn một tia oán hận...? Trịnh Hi Niên cảm thấy hắn không nhìn lầm, nhưng mà tia oán hận kia rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Hôm nay, khi Trịnh Tử Dương lại một lần nữa vuốt ve vết thương của hắn và nói với hắn rằng "Baba, nhất định phải nhanh chóng khỏe lại", Trịnh Hi Niên thật sự nhịn không được nữa.
"Tử Dương, con có phải có chuyện muốn nói với ba không?"
Trịnh Tử Dương ngẩng đầu nhìn hắn, há miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Trịnh Hi Niên vừa nhìn, quả nhiên là có chuyện trong lòng, thế là hắn tiếp tục dẫn dắt, "Có việc muốn ba giúp đỡ sao?”
Trịnh Tử Dương có chút kinh ngạc, một lúc lâu mới gật đầu.
Trịnh Hi Niên thấy hắn đoán đúng, rất vui vẻ, quả nhiên là có chuyện muốn hắn giúp mà. Hắn vỗ vỗ ngực, "Làm sao con trai, có chuyện gì chỉ cần nói, chân ba con bị gãy, cũng không phải bị tàn phế, muốn làm gì chờ chân ba con khỏi nhất định sẽ cùng con đi làm.”
Có lời hứa của ba, trong lòng Trịnh Tử Dương kiên định hơn nhiều, nhưng nên nói với ba như thế nào đây? Mới 7 tuổi, năng lực sắp xếp ngôn ngữ của Trịnh Tử Dương còn chưa tốt như vậy. Trong đầu chỉ có du xuân, lạc đường, tiểu thiên sứ, túi đậu nành còn có chú có râu, cùng các thứ khác xoay tới xoay lui, chính là không suy nghĩ một cách rõ ràng. Anh bực bội gãi gãi đầu, nghẹn nửa ngày cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Ba, con muốn ba đưa con đi tìm vợ con.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT