Lạc Anh đi theo nguyệt y nam tử lên tầng hai tửu lâu, từ khi bước lên tầng hai nàng đã bị một nam nhân thu hút, tim nàng đập thình thịch dường như vận mệnh của nàng đã bắt đầu chuyển động, người nam nhân này có lẽ chính là kiếp của nàng. Người ta nói là phúc không phải họa mà đã là họa thì không tránh được, nàng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Nam nhân cũng chú ý tới nàng hai người thất thần nhìn nhau. Nguyệt y nam tử thấy vậy liền lên tiếng đánh vỡ bầu không khí vi diệu này:

- Mặc huynh, sao huynh lại nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương nhà người ta như vậy, sẽ làm nàng ngại ngùng đó.

Tiếng nói của y làm hai người giật mình bừng tỉnh, huyền y nam nhân thu lại vẻ thất thần lại trở lại dáng vẻ như trước. Nguyệt y nam tử thấy thất vọng khi hắn lại trưng ra vẻ mặt đó, nói rồi liền điều chỉnh lại tâm trạng vui đùa quay qua nghiêm túc giới thiệu:

- Tại hạ Hàn Thiên Vũ, đây là bằng hữu của ta..

- Hàn Mặc, ta tên Hàn Mặc.

Hàn Thiên Vũ bất ngờ lần đầu tiên thấy vị biểu ca lạnh lùng này của mình chủ động nói chuyện như vậy "thú vị, thú vị". Lạc Anh cũng chủ động tiếp lời:

- Ta là Lạc Anh, đa tạ Hàn đại ca đã giúp đỡ, bữa này ta mời.

- Ta cũng chưa giúp được gì thì muội đã giải quyết xong hết rồi, bữa này để ta mời.

- Như vậy sao được.

- Muội đã gọi ta một tiếng đại ca thì sao ta có thể để muội muội mình trả tiền chứ, muội đừng tranh nữa không là không nể mặt ta rồi

- Vậy muội đây cung kính không bằng tuân lệnh, cảm tạ Hàn đại ca.

Nói rồi Hàn Thiên Vũ gọi thêm món ăn, rồi bắt đầu nói chuyện:

- Lạc Anh, nhà muội ở đâu, chúng ta đưa muội về nhà?

- Muội là theo truyền thống gia tộc ra ngoài lịch lãm nên tạm thời chưa có ý định về, còn các huynh thì sao?

- Chúng ta cũng vậy, sắp tới ở Giang Độ thành tổ chức đại hội võ lâm muội có muốn đi cùng bọn ta không?

- Thật sao? Vậy thời gian này làm phiền các huynh rồi.

- Không phiền, không phiền có muội đi cùng ta rất vui.

Hàn Thiên Vũ và Lạc Anh nói rất nhiều chuyện, còn Hàn Mặc thì lại im lặng ngồi một bên, làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng. Lạc Anh thi thoảng lại nhìn về phía hắn, có lúc ánh mắt hai người lại chạm nhau rồi lại vội vàng thu lại. Hàn Thiên Vũ nhận ra điều kỳ là giữa hai người nhưng không nói gì mà chỉ đắc chí nghĩ xem ra cây vạn tuế sắp ra hoa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play