Từ Ưng Bạch ôn hòa kể, "Mấy chục năm trước, Gia Lăng xảy ra phản loạn, sau khi binh mã triều đình trấn áp xong, thái thú đến hiến mỹ nhân mong U Đế không trách tội."

Phó Lăng Nghi chăm chú lắng nghe, tuy đã mơ hồ đoán được gì đó nhưng không dám nói ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Từ Ưng Bạch bình tĩnh kể tiếp, "Lúc đó có khoảng hơn mười người, mẹ ta là một trong số đó. Bà họ Từ, là con thứ bảy trong nhà nên được gọi là Thất Nương. Bà là một ngư dân, đã có chồng, trong loạn lạc, bà mất hết người thân, nhưng vì sắc đẹp hơn người mà bị hiến cho thái thú, rồi lại bị tướng quân mang về hiến cho hoàng đế."

Có lẽ vì nghĩ đến mẫu thân, ngữ điệu của hắn cũng chậm lại, "Hoàng đế ban danh mỹ nhân, phong làm Từ phi, cũng vô cùng sủng ái, nhưng bà chẳng hề vui vẻ. Về sau bà có mang, vì Hoàng Hậu đề phòng nên bà cũng chưa dám sinh ta ra. Cuối cùng hoàng hậu hạ độc, ép bà đi khỏi Trường An, nhưng e sợ tro tàn lại cháy nên trên đường đã phái người ám sát để phòng ngừa hậu họa. Bà may mắn sống sót rồi được sư phụ ta cứu đưa về đạo quan."

Phó Lăng Nghi ngơ ngác hỏi lại, "Vậy thì ngươi là..."

"Ta là con trai thứ năm của U Đế, là huynh trưởng của Ngụy Hành, là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ." Từ Ưng Bạch vẫn thản nhiên, như đang kể một câu chuyện quá đỗi bình thường, cười buồn nói tiếp, "Mẫu thân đệ ấy cũng chết vì tranh đấu nơi hậu cung, đệ ấy giống như ta hồi đó nên cũng không khỏi đồng cảm." Hắn lại thở dài nặng nề, "Cho nên kiếp trước ta mới dạy hết tất cả những gì mình học được cho Ngụy Hành, mong rằng đệ ấy ít nhiều gì cũng có thể tìm được một góc an thân giữa thời kỳ loạn lạc lúc đó. Đứa trẻ ấy vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, lại lương thiện..."

Từ Ưng Bạch bỗng nhiên che miệng ho sặc sụa, máu tươi tràn ra giữa kẽ tay, gương mặt hồng hào thoáng chốc trắng bệch đến đáng sợ. Đây là lần đầu tiên Huyết Thiên Dạ phát tác nhanh như vậy ở kiếp này. Cặp mắt hổ phách sáng trong nhanh chóng mất đi tiêu cự, thân hình gầy guộc ngã xuống như một con diều đứt dây. Đồng tử Phó Lăng Nghi co rút, y vội vã bế thốc người kia lên rảo bước về lều của mình, quay đầu hoảng hốt nói với ám vệ, "Đi mời quân y và Huyền Thanh Tử đến đây! Mau lên!!!"

Từ Ưng Bạch ho khan không dứt, máu tanh đặc sệt nhuộm đỏ non nửa khuôn mặt, bắn cả lên ngực Phó Lăng Nghi, nóng bỏng đến kinh người. Vào đến lều, Phó Lăng Nghi không dám đặt hắn nằm xuống ngay vì sợ máu tràn vào đường thở. Y nâng gáy Từ Ưng Bạch, để hắn tựa vào ngực mình. Vệt máu loang trên ngực làm Phó Lăng Nghi không khỏi run rẩy, y lấy hết can đảm mới dám nâng tay, thật cẩn thận lau máu trên mặt Từ Ưng Bạch. Da hắn lạnh buốt, hơi thở vừa nông vừa dồn dập, đôi môi tiều tụy nhuốm máu, đôi tay tái nhợt siết chặt lấy giáp sắt trên cổ tay Phó Lăng Nghi.

"Không sao đâu. Kiều Kiều, không sao đâu, cố chịu thêm chút nữa thôi, quân y sắp đến rồi." Phó Lăng Nghi nôn nóng thì thào, không biết đang trấn an Từ Ưng Bạch hay trấn an bản thân mình. Vừa dứt lời, thân thể Từ Ưng Bạch bắt đầu co giật. Hắn đè một tay lên ngực, hít thở từng hơi khó nhọc, cảm giác đau đớn tận xương tủy lan tràn khắp toàn thân làm hắn gần như mất đi ý thức, "Đau quá..."

Thanh âm kia nhỏ đến gần như không nghe thấy, nhưng lục phủ ngũ tạng Phó Lăng Nghi lại như bị một chữ ấy đâm cho vỡ ra.

Chỉ một lát sau, Huyền Thanh Tử và quân y đã sốt sắng chạy đến. Phó Lăng Nghi bị đẩy ra, bất lực đứng nhìn họ châm cứu. Cây kim dài bằng nửa cánh tay đâm vào ngực Từ Ưng Bạch, Phó Lăng Nghi nhìn mà lạnh người, trán lấm tấm mồ hôi. Y nhắm chặt hai mắt lại rồi bừng mở, đồng tử cũng run lên. Lúc ấy Từ Ưng Bạch đã đau đến ngất đi. Nước thuốc đặc chế cho những ca nguy kịch liên tiếp được đưa đến, Từ Ưng Bạch mất ý thức không thể nuốt, chỉ có thể cưỡng ép rót vào miệng. Mười mấy chén thuốc cứ thế rót vào lại nôn ra, hơn một canh giờ mới xong, mà cặp mắt xinh đẹp kia vẫn không mở ra lấy một lần.

Phó Lăng Nghi hoảng hốt đứng đó nhìn. Kiếp trước cũng có những lúc như vậy, bệnh của Từ Ưng Bạch đã nguy kịch, luôn bất chợt ho ra máu rồi bất tỉnh, cũng như hiện tại, giây trước vẫn còn đứng nói chuyện được, giây sau đã đau đến ngất đi. Nhưng hồi ấy hắn chưa bao giờ nói với ai về bệnh của mình, kể cả thái y Trần Tuế lẫn Phó Lăng Nghi, mà chỉ lặng lẽ giành giật sự sống từng chút một, cố hết sức để không ai phải lo lắng cho mình. Chỉ cần không ai phát hiện ra, hắn sẽ yên lặng chịu đựng những đêm đau đớn khổ sở ấy một mình.

Bận rộn suốt mấy canh giờ, phải đến tối mịt Từ Ưng Bạch mới thôi nôn thuốc và ho ra máu. Huyền Thanh Tử đứng bên giường thở dài, mồ hôi đầm đìa. Phó Lăng Nghi khuỵu gối, cẩn thận lau khô đầu ngón tay và đôi môi dính máu cho người thương. Vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, thái độ rất tập trung và nghiêm túc, nhưng sống lưng và khớp hàm cắn chặt lại phát run. Bàn tay thon dài mà gầy guộc nhẹ nhàng đặt trong tay, y cẩn thận đặt nó xuống mặt đệm giường cứng rắn.

Phó Lăng Nghi quay đầu nhìn Huyền Thanh Tử, "Rốt cuộc hắn bị bệnh gì? Có chữa được không..." Vừa dứt lời, y đã cảm thấy mình hỏi thừa, nếu chữa được thì còn kéo dài đến tận bây giờ hay sao?



"Huyết Thiên Dạ," Huyền Thanh Tử đờ đẫn trả lời, đến giờ phút này ông cảm thấy không cần phải nói dối nữa. "Là độc Từ mỹ nhân trúng phải. Từ lúc chào đời nó đã như vậy rồi."

Phó Lăng Nghi lảo đảo. Từ lúc chào đời? Vậy ra hơn hai mươi năm ròng, lúc nào Từ Ưng Bạch cũng đau đớn thế này...

"Đây là độc do hoàng thất tiền triều chế tạo, không có thuốc giải, từ đó đến nay không thuốc nào chữa được." Ngữ điệu của Huyền Thanh Tử càng thêm già nua, "Trúng độc này chỉ có thể chờ chết mà thôi. Phi tử của Tấn Thành Đế cũng vậy, Thành Đế truy tìm danh y khắp thiên hạ cũng không có cách. Đã không còn sống được bao lâu nữa, ở bên nó nhiều một chút." Ý nói, cửu ngũ chí tôn nắm thiên hạ trong tay cũng không giải được, huống chi là bọn họ.

Phó Lăng Nghi cúi gằm mặt không nói. Huyền Thanh Tử lau mồ hôi trên trán, bế Tạ Tĩnh Vi đã mệt lả vì khóc ra ngoài, trong lều chỉ còn một mình Phó Lăng Nghi. Mọi người cũng lục tục tới thăm, nhưng hiện giờ tình hình chiến sự căng thẳng, lại sợ quấy rầy đến Từ Ưng Bạch nên không ai ở lại lâu. Sau khi Tạ Tĩnh Vi tỉnh dậy thì đến cùng với Ngụy Hành, hai đứa rúc vào nhau trông mong Từ Ưng Bạch tỉnh lại, chưa đến nửa đêm Tạ Tĩnh Vi đã mệt đến thiếp đi, Ngụy Hành chỉ đành bế cậu nhóc về trước.

Đêm khuya, trong lều chỉ thắp độc một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, Huyền Thanh Tử tuổi tác đã cao, không chịu nổi mệt nhọc mà nằm nghỉ ngơi bên cạnh. Tiếng bước chân của lính tuần vọng vào rất rõ ràng, quân y trực đêm trải chăn ngủ ngoài lều đã bắt đầu ngáy, chỉ còn Phó Lăng Nghi vẫn quỳ gối bên giường không nhúc nhích, cặp mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt tái nhợt của Từ Ưng Bạch.

Dù bệnh tật quấn thân nhưng Từ Ưng Bạch vẫn rất đẹp, từ da dẻ đến xương cốt đều mang vẻ độc nhất vô nhị, những thợ thủ công xuất sắc nhất, sáng tạo nhất cũng khó lòng điêu khắc ra một gương mặt như vậy. Phó Lăng Nghi nhìn hắn không chớp, hai mắt đỏ đến đáng sợ, dường như chỉ cần nhìn chằm chằm như vậy thì người nằm trên giường sẽ không biến mất, giống như lần bị nhấn chìm dưới lòng sông, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Cứ như vậy gần một tiếng rưỡi sau, Phó Lăng Nghi rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, mí mắt hơi lim dim, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh, những điên cuồng nơi đáy mắt lộ ra không thể ngăn cản, vẻ mặt vặn vẹo đến đáng sợ, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục. Y lồm cồm bò dậy, đầu gối lê trên mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, hoảng loạn đến gần đặt tay lên cổ Từ Ưng Bạch, tựa như vô số lần bừng tỉnh trong đêm kiếp trước.

Mạch đập nảy lên khe khẽ, thêm một chút nữa thôi, Phó Lăng Nghi thầm cầu nguyện trong lòng, Từ Ưng Bạch vẫn còn sống. Ngón tay co quắp, lồng ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng y thở hắt ra một hơi thê lương, từ bả vai đến sống lưng như không chịu nổi gánh nặng mà từ từ sụp xuống, nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play