Phó Lăng Nghi sửng sốt, chậm rãi buông tay xuống. Từ Ưng Bạch dịu dàng nói tiếp, "Ta từng đọc bản ghi chép của sử quan, cha và anh trai ngươi đều là người rất tốt." Hắn khẽ chớp mắt, hai hàng mi rũ xuống, "Nếu được họ nuôi lớn, ta đoán tính cách của ngươi hẳn sẽ không khác Lý Nghị bao nhiêu đâu, cũng sẽ là một thiếu niên tướng quân ngang ngược, bất cần, không sợ trời không sợ đất."

Phó Lăng Nghi không trả lời, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai mắt tối lại. Y nhẹ nhàng ôm lấy Từ Ưng Bạch, cẩn thận tựa cằm lên vai hắn, khàn giọng bảo, "Có lẽ vậy."

Trời đất bao la, cỏ cây tươi tốt, được ôm thân thể mảnh dẻ của người thương trong vòng tay, Phó Lăng Nghi cảm nhận được đáy lòng mình rung động, nhẹ nhàng như cánh bướm, chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Trái tim cũng theo đó mà run rẩy, làm y không khỏi siết chặt vòng tay, chất giọng khô khốc đáp lời, "Nếu như ta và ngươi đều được yên bình lớn lên như vậy thì tốt rồi."

Nếu thế, Từ Ưng Bạch có thể khỏe mạnh trưởng thành, cũng không phải gánh vác quá nhiều chuyện, có thể tự do ngao du khắp chân trời góc bể, thật tốt biết bao. Chỉ tiếc là trên đời này không có nếu như. Phó Lăng Nghi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, rằng tại sao trời cao không cho mình sống lại sớm một chút, chỉ một chút nữa, đủ để đưa người kia đến một nơi an toàn trước khi trúng độc, đủ để ngăn cản kết cục mất cha, mất anh.

Gió bên ngoài hơi lớn, dù được Phó Lăng Nghi ôm kín mít nhưng Từ Ưng Bạch vẫn không chịu nổi mà che miệng ho, "Đi thôi, trở về lều."

"Kiều Kiều!" Tiếng gọi lảnh lót truyền đến, là Diệp Vĩnh Ninh huấn luyện quân đội xong mà cưỡi ngựa trở về, trong tay còn xách một con gà rừng, "Tỷ tỷ bảo ta đưa cho ngươi..."

Diệp Vĩnh Ninh chợt im bặt. Trước cửa lều, Từ Ưng Bạch bị Phó Lăng Nghi bế thốc lên, tóc đen đổ xuống như thác, không biết hai người đang nói chuyện gì mà Từ Ưng Bạch tươi cười ôm cổ Phó Lăng Nghi, Phó Lăng Nghi thẹn quá hóa giận mà đột nhiên cúi đầu hôn chụt lên trán hắn một cái. Trang Tứ chậm rãi đi ngang qua Diệp Vĩnh Ninh, cọc cằn bảo, "Diệp tướng quân, ngài đến cũng không phải lúc rồi."

Diệp Vĩnh Ninh cứng họng. Cuối cùng, một nửa con gà vào bụng Tạ Tĩnh Vi.

Vài ngày sau, đoàn quân liên hợp lại tiến về quận Định Tương như một con rồng dài thòng. Cùng lúc đó, Mạnh Phàm nhận được thư của Từ Ưng Bạch, cậu và các ám vệ khác đang đưa nhóm người Ngụy Hành rời khỏi Trường An. Quân Tề Vương Khương Nghiêm đang thẳng tiến đến kinh thành, kỵ binh của Ninh Vương đã hợp nhất với bắc phủ binh của Túc Vương. Cũng trong thời gian này, một tin tức cũng đang được lan truyền một cách chóng mặt, nói rằng vận mệnh của triều Tấn đã hết, đã đến lúc chuyển sang một triều đại mới, Ngụy Chương buộc phải nhường ngôi.

Từ tiền triều tới nay đều tuân theo ngũ đức [*], nếu thiên mệnh đã hết, hoàng gia cũng phải noi theo vua Nghiêu nhường ngôi cho vua Thuấn [**]. Dưới thời Tấn Võ Đế còn trị vì, cũng từng có người xúi giục triều thần góp lời rằng thiên mệnh của triều Tấn đã hết, kết quả kẻ cầm đầu bị thừa tướng Bùi Duẫn Minh dứt khoát chém đầu, đến lúc đó tin đồn mới ngừng lại, về sau cũng không ai nhắc lại chuyện ấy nữa. Nhưng hiện giờ bốn phương loạn lạc, tin đồn ấy cũng nổi lên như tro tàn cháy lại, huyên náo vô cùng. Ngụy Chương ở chỗ Tề Vương biết được tin này thì giận tím cả mặt.

Trường An đâu đâu cũng hỗn loạn, nhiều toán người lẻn vào thành tìm kiếm thất vương gia và Hoàng Hậu mất tích không rõ nguyên do kia. Trong xe ngựa, Ngụy Hành buông cuốn sách trên tay xuống, cậu thiếu niên vẫn còn nét non nớt bình thản cầm trống bỏi dỗ dành công chúa nhỏ trong lòng Tiêu Ngộ Ninh. Thập Thất híp mắt cười, gương mặt nhỏ nhăn tít lại. Đứa bé mới hơn một tháng tuổi, còn chưa mọc răng, Ngụy Hành càng nhìn càng cảm thấy nàng giống một chú mèo con gầy gò móm mém.

Để đảm bảo an toàn, nhân số của đoàn người cũng bị cắt giảm, chỉ có Ngụy Hành, Thập Thất, Tiêu Ngộ Ninh và hơn mười ám vệ đi theo, các thị nữ và triều thần còn lại đi đường khác đến cậy nhờ Từ Ưng Bạch. Đến phụ cận quận Định Tương, bọn họ bỏ xe mà đi, giả làm dân chạy nạn vòng qua thành trì, đi bộ ba ngày hai đêm mới tìm được đội quân của Từ Ưng Bạch.

Lúc ấy, Từ Ưng Bạch đang bàn bạc cách dụng binh với Diệp Vĩnh Ninh và Lý Nghị, Tạ Tĩnh Vi ngồi gần đó, cầm cành cây chọc tổ kiến chơi. Kiến bò lên cành, bên cạnh là lửa trại cháy hừng hực, Tạ Tĩnh Vi vốn định đưa cành cây qua, nhưng nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi lại thôi, để lũ kiến run rẩy bò về tổ. Nó chán nản ngồi nhìn một lúc, vừa quay đầu thì trông thấy một bóng người cao gầy quen thuộc bước đến. Hai mắt sáng rực, nó đứng phắt dậy, chạy như bay đến ôm chầm lấy người kia, "Ngụy Hành ơi!"

Ngụy Hành bị ôm đến lảo đảo, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy Tạ Tĩnh Vi, hiện giờ cậu đã cao hơn nhóc này một cái đầu, đưa tay ôm nhẹ bả vai nó, "Sư huynh, lâu rồi không gặp."

Mạnh Phàm chắp tay, nói với Ngụy Hành và Tiêu Ngộ Ninh, "Hoàng Hậu nương nương, Vương gia, thuộc hạ đi bẩm báo với thái úy, hai người nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời, cậu chàng rảo bước về phía lều thái úy.

Chỉ nửa khắc sau, Từ Ưng Bạch đã đến, theo sau còn có Phó Lăng Nghi và một số tướng lĩnh. Từ Ưng Bạch vừa bước vào đã thấy Ngụy Hành, thiếu niên choai choai vốn điềm đạm nhưng vừa nhìn thấy hắn đã đỏ mắt, lập tức đứng lên khom người hành lễ, "Sư phụ."

Từ Ưng Bạch nâng cậu đứng dậy, vỗ vỗ vai, "Không sao, tới là tốt rồi." Dứt lời, hắn quay đầu hành lễ với Tiêu Ngộ Ninh đứng gần đó, "Vi thần kính chào Hoàng Hậu nương nương."

Tiêu Ngộ Ninh ôm chặt lấy Thập Thất, hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bất an trong lòng, "Thái úy, thái úy đại nhân không cần đa lễ."

Từ Ưng Bạch vẫn có thể nhìn ra vẻ bất an thoáng qua của nàng. Nơi đây là quân doanh, xung quanh toàn là ám vệ và binh lính, một mình nàng là nữ thì khó tránh khỏi bất an, trong trường hợp này, một nam tử cường tráng cũng khó mà không sợ hãi, huống chi Tiêu Ngộ Ninh còn là con gái nhà quyền quý lớn lên trong nhung lụa. Từ Ưng Bạch thở dài, áy náy vô cùng, "Nương nương, quân doanh gian khổ, vất vả cho ngài rồi."

Tiêu Ngộ Ninh vội lắc đầu, "Giữa thời loạn lạc thế này giữ được mạng đã là may mắn, một chút gian khổ mà thôi, ta vẫn chịu được."

"Đến chỗ ta nghỉ ngơi đi!" Là giọng Diệp Vĩnh Ninh.

Tiêu Ngộ Ninh quay đầu lại, thấy một nữ tướng mặc giáp mỏng đứng sau Từ Ưng Bạch. Nàng sửng sốt, không thể tin vào mắt mình, "Trong quân cũng có nữ tử ư?!"

Diệp Vĩnh Ninh híp mắt cười, kiêu ngạo đáp, "Đương nhiên là có rồi. Không chỉ có mình ta đâu, còn có tỷ tỷ ta và các cô nương khác nữa. Cô vừa mới sinh xong, sức khỏe còn yếu, phải chú ý kỹ mới được. Mấy tên nam nhân này không ổn, đến chỗ ta đi, ta và tỷ tỷ có thể cùng chăm sóc cho cô."

Từ Ưng Bạch cười, "Diệp tướng quân nói có lý, nếu nương nương bằng lòng thì có thể đến ở chung với Diệp tướng quân."

Tiêu Ngộ Ninh cầu còn không được, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng, "Nhưng ta e là phải gây không ít phiền toái cho Diệp tướng quân rồi, Thập Thất còn nhỏ, hay khóc đêm, chỉ sợ sẽ quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi."

"Cũng đâu phải chuyện gì to tát." Diệp Vĩnh Ninh thản nhiên đáp, sau đó nói thêm, "Còn ngược lại ấy chứ, lúc chúng ta hành quân, cô nương sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều đấy."

Vừa dứt lời, đầu đã bị cốc một cái, Diệp Vĩnh Ninh quay ngoắt lại, trừng mắt. Diệp Vĩnh Nghi vừa nghe tin Hoàng Hậu đến thì vội vã chạy đến, thẳng tay véo má Diệp Vĩnh Ninh, "Cô nương gì mà cô nương, đây là Hoàng Hậu nương nương, muội đúng là không biết lớn nhỏ."

Diệp Vĩnh Ninh phụng phịu, "Tỷ tỷ..."

Tiêu Ngộ Ninh không khỏi bật cười, nụ cười thật lòng đầu tiên kể từ biến cố Trường An.

Sắp xếp xong cho Tiêu Ngộ Ninh và Ngụy Hành, Từ Ưng Bạch nhấp vội một ngụm nước, cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt. Ngụy Hành mặc áo vải thô, tinh thần phấn chấn hơn trước, cũng điềm đạm hơn nhiều. Hắn vỗ vỗ vai cậu, "Lúc trước để con phải chịu khổ rồi. Bây giờ con không sao ta cũng yên tâm."

Ngụy Hành cười đáp, "Thấy sư phụ khỏe mạnh con cũng vui lắm."

Từ Ưng Bạch khẽ cười, duỗi tay xoa đầu Ngụy Hành giống như Tạ Tĩnh Vi. Ánh mắt dõi theo cử chỉ của hắn chợt dừng lại, Phó Lăng Nghi nhìn chằm chằm mái tóc bị vò rối tung của Ngụy Hành, rồi lại ép mình dời mắt. Y biết cả hai kiếp Từ Ưng Bạch đều rất quan tâm đến vị hoàng tử này nhưng không hề biết nguyên nhân, tính tình Từ Ưng Bạch vốn lạnh nhạt, sẽ rất ít để ý đến ai nhiều như vậy. Cho dù biết Từ Ưng Bạch chỉ coi Ngụy Hành là học trò nhưng nhìn đến bàn tay trắng muốt kia đặt lên mái tóc đen nhánh của Ngụy Hành, y vẫn không khỏi ghen tỵ.

Từ Ưng Bạch chẳng hề nhận ra ánh mắt đen đặc như sói đói phía sau, bảo Ngụy Hành, "Giờ con đã đến chỗ ta thì cứ ở lại, ở đây có nhiều người che chở, tốt hơn Trường An nhiều."

Ngụy Hành ngoan ngoãn gật đầu. Từ Ưng Bạch dịu giọng nói tiếp, "Còn những tin đồn không rõ thực hư kia ta cũng nghe được một chút, con làm tốt lắm. Tin đồn về thuyết ngũ đức có lẽ là do Tề Vương Khương Nghiêm lan truyền, Ninh Vương và Túc Vương là con cháu hoàng gia, bọn họ sẽ không vác đá nện vào chân mình như vậy. Mà Ngụy Chương và rất nhiều triều thần cốt cán cũng đang ở chỗ Khương Nghiêm, Khương Nghiêm là phiên vương khác họ, lúc này mua chuộc triều thần để ép Ngụy Chương nhường ngôi mới là cách tốt nhất. Ta đã có cách giải quyết rồi, điện hạ đừng lo."

Ngụy Hành hai mắt sáng ngời, "Có sư phụ ở đây con không lo lắng chút nào."

Từ Ưng Bạch khẽ bật cười, dịu dàng nhìn cậu, "Ồ... Cảm ơn điện hạ đã tin tưởng. Đi ôn chuyện với Tĩnh Vi đi, nó đã chờ con rất lâu rồi."

Ngụy Hành hơi ngập ngừng rồi chắp tay hành lễ, "Vậy đệ tử cáo lui." Đi được nửa đường, cậu đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Từ Ưng Bạch, "Sư phụ, tuy không biết tại sao người lại chọn con giữa vô vàn những người khác ngoài kia, nhưng cảm ơn sư phụ đã chọn con." Cho dù cái giá phải trả là bước đi trên con đường đầy gian nan khổ ải, nhưng nếu không được chọn, cậu sẽ vĩnh viễn phải chôn chân ở lãnh cung, làm một hoàng tử chẳng ai yêu thích, cũng sẽ không gặp được mọi người.

Từ Ưng Bạch hơi sửng sốt, ngay sau đó lại khẽ mỉm cười, "Bởi vì con xứng đáng. Mau đi đi, đừng để đứa nhóc kia đợi lâu quá đâm dằn dỗi."

Ngụy Hành gật đầu rời đi. Cùng lúc đó, Từ Ưng Bạch chợt cảm thấy phía sau có một nguồn nhiệt ập đến, dán sát vào lưng mình. Phó Lăng Nghi vùi đầu vào hõm vai hắn, hít một hơi thật sâu, hương hoa lan lập tức bao trùm, y ngứa răng muốn cắn nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, chỉ dụi dụi đầu, làm Từ Ưng Bạch không khỏi nhéo tai y một cái. Phó Lăng Nghi khẽ rên lên, không biết là vì đau hay vì sướng, đôi tay nắm cánh tay Từ Ưng Bạch gân xanh gồ lên, sống lưng khẽ run rẩy. Từ Ưng Bạch cảm giác có gì đó không đúng, hơi nhướn mi, nhưng ngoài miệng lại nói, "Ngoan nào, đừng quậy."

Phó Lăng Nghi "Ừm" một tiếng, nhưng tay chỉ thoáng thả lỏng một chút. Y hạ giọng hỏi, "Thực ra ta cũng muốn hỏi, vì sao cả hai kiếp ngươi đều chọn Ngụy Hành?"

Từ Ưng Bạch trầm ngâm hồi lâu, ngay lúc Phó Lăng Nghi cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, hắn mới ôn hòa đáp, như sét đánh ngang tai, "Bởi vì đó là đệ đệ ta."

_______

[*] Ngũ đức: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Theo thuyết ngũ đức, các triều đại sẽ hưng thịnh khi thực hiện tốt các nguyên tắc trên, và ngược lại.

[**] Vua Nghiêu có 10 con trai nhưng không ai đủ tài trí để cai trị đất nước, nên đã truyền ngôi cho Ngu Thuấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play