Nhưng như vậy không được, Phó Lăng Nghi hung tợn đè lại bàn tay đang ngo ngoe rục rịch. Giờ không phải lúc giết Ngụy Chiếu, chưa kể đến đám thủ vệ đông đảo bên người gã, xung quanh là phố xá, dòng người hỗn loạn nên khó lòng ra tay, y lại sợ sơ ý làm Từ Ưng Bạch bị thương. Hơn nữa, dù có giết được gã, Linh Châu ắt sẽ giới nghiêm toàn thành, đến lúc sẽ đó khó mà chạy thoát, còn đánh rắn động cỏ, mất nhiều hơn được. Phó Lăng Nghi nén lại cơn giận, ánh mắt tăm tối nhìn chòng chọc kẻ kia. Từ Ưng Bạch chẳng hay biết những suy nghĩ ấy, hắn đứng yên đó, hơi nhướn mi, ánh nhìn bình tĩnh như nước lặng chạm mắt với Ngụy Chiếu.
Ngụy Chiếu ngỡ ngàng nhìn lại, người này thật sự là Từ Ưng Bạch sao? Không, không thể nào, gã vội vã phủ định, một chủ soái nào có ngu ngốc đến nỗi tự dâng mình cho địch chứ, nhất là tại nơi tiềm tàng xung đột như Linh Châu. Huống hồ, người này tương đối khác với Từ Thái úy trong trí nhớ của gã. Nốt ruồi son được thay bằng một chuỗi trang sức bạc đeo đầu, một viên bạch ngọc hình giọt nước rủ xuống giữa trán, dung mạo cũng không thoát tục xuất trần như trong ký ức mà xinh đẹp rực rỡ hơn nhiều. Tai phải đeo hoa tai ngọc bích ánh đỏ, sợi xích bạc dài gần chạm vai, Từ Ưng Bạch hẳn là sẽ không đeo những thứ này.
Ngụy Chiếu cảm thấy người này giống Từ Ưng Bạch, nhưng lại càng giống một kẻ ngoại lai không biết từ đâu đến. Gã cạ lưỡi vào mặt sau răng hàm, quét mắt nhìn Từ Ưng Bạch từ trên xuống dưới một lượt rồi lại cúi đầu nhìn nam sủng trong lòng mình, cuối cùng ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp đẽ kia, bất luận có nói thế nào thì người này chắc chắn là một cực phẩm. Gã giơ roi ngựa chỉ vào Từ Ưng Bạch, hỏi, "Tên ngươi là gì? Từ đâu tới đây?"
Dưới con mắt săm soi của Ngụy Chiếu, Phó Lăng Nghi cắn răng lặng lẽ tiến lên vài bước. Từ Ưng Bạch lại dường như không hề phát hiện ánh mắt đang suồng sã đánh giá mình, hắn khẽ chớp mắt, thản nhiên đáp, "Thảo dân họ Phó, tên độc một chữ Diễm, đến từ Thanh Châu." Phải cắn chết cũng không nhận mình là Từ Ưng Bạch, không thể để Ngụy Chiếu lợi dụng điều đó mà làm to chuyện. Mà Phó Lăng Nghi nghe được câu "Thảo dân họ Phó" kia thì loạng choạng suýt chút nữa mất thăng bằng.
Cặp mắt thâm độc soi xét gương mặt Từ Ưng Bạch một hồi lâu, Ngụy Chiếu quyết định thử. Gã cười hỏi, "Phó Diễm sao? Không, ngươi là Từ Ưng Bạch, đúng chứ?"
Ánh mắt Từ Ưng Bạch hơi dao động, hắn nghi hoặc hỏi, "Các hạ nói Từ Ưng Bạch gì cơ? Thảo dân nghe không hiểu."
Ngụy Chiếu bật cười dữ tợn, "Chính là ngươi đấy, trên đời này ngoại trừ Từ Ưng Bạch, không một ai có thể sở hữu gương mặt đó."
Người đối diện tròn mắt, dường như cảm thấy mình đang gây rắc rối, ngay sau đó Ngụy Chiếu nghe thấy hắn chậm rãi trả lời, "Ta nào biết mặt mình lại thế này chứ?" Hắn chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói tiếp, "Phải đi hỏi mẹ ta mới đúng, huống hồ trên đời này có ngàn vạn người, sao có thể kết luận ta không thể có gương mặt như vậy? Các hạ nói ta là Từ..." Hắn ngập ngừng, dường như không nhớ rõ cái tên kia lắm, "Ưng Bạch? Các hạ có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì đừng nên nói bậy."
Ngụy Chiếu cứng họng, theo lý lẽ của người tên "Phó Diễm" kia thì quả thực là không có chứng cứ. Gã cầm cương tiến lại gần, dùng chuôi roi nâng cằm đối phương, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả bên tai Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch bị ép ngẩng đầu, cặp mắt tĩnh lặng phản chiếu ảnh ngược của Ngụy Chiếu, nghe giọng nói kiêu ngạo vang lên, "Ta mặc kệ ngươi có phải hay không. Đã đến Linh Châu, thì là người của ta."
"Mang đi!"
Cuối cùng Từ Ưng Bạch bị nhốt vào một tiểu viện trong vương phủ, toàn bộ "tôi tớ" đi theo bị tống vào ngục, ngoại trừ Phó Lăng Nghi được giữ lại để chăm sóc cho hắn. Từ Ưng Bạch ngồi dưới mái đình trong sân, thời tiết đã bắt đầu nóng bức, lá non trên cành xanh mướt, nhưng gió vẫn hơi lớn, Phó Lăng Nghi sợ hắn bị lạnh nên vẫn mang áo choàng đến, khuỵu gối buộc đai áo lại. Từ Ưng Bạch gõ gõ lên bàn đá, nghiêng đầu hỏi, "Ngươi nghĩ trong viện này có bao nhiêu người?"
Phó Lăng Nghi chăm chú nhìn hắn, ngoan ngoãn trả lời, "Ước chừng mười bảy, mười tám người."
Y nhìn món trang sức ngọc trên trán và sợi xích bạc trên tai Từ Ưng Bạch khẽ đung đưa theo động tác nghiêng đầu, hai thứ này đều do chính tay y làm rồi tự mình đeo lên cho hắn. Hoa tai đã được làm từ lâu, Phó Lăng Nghi đã sớm để ý trên tai Từ Ưng Bạch có nốt ruồi nhỏ trông rất giống lỗ xỏ, ma xui quỷ khiến mà đến tiệm kim hoàn làm ra một đôi hoa tai, nhưng Từ Ưng Bạch chưa từng đeo bao giờ thế nên đến tận ngày hôm qua nó mới được đem ra. Phó Lăng Nghi còn tưởng hắn sẽ không chịu đeo nên đã sẵn sàng để bị cự tuyệt, nào ngờ người kia chỉ khen đẹp rồi bảo y đeo cho mình.
Phó Lăng Nghi còn nhớ rõ hôm qua Từ Ưng Bạch vừa nghiêng đầu cho mình đeo hoa tai giúp, vừa dịu dàng thủ thỉ, "Hồi còn bé, mỗi lần ăn tết, trẻ nhỏ ở đạo quan đều phải đóng giả kim đồng ngọc nữ mà các bé gái lại ít, cuối cùng đành thêm ta vào cho đủ số. Khi đó ta không chỉ phải mặc áo váy mà còn phải đeo hoa tai nữa." Từ Ưng Bạch mỉm cười chỉ tai mình, nhớ lại những ngày tháng ở đạo quan làm giọng điệu của hắn càng thêm dịu dàng, "Vốn dĩ ở đây có lỗ xỏ đấy, sau này lớn lên không để ý nên nó cũng biến mất ."
Đôi hoa tai của Phó Lăng Nghi là loại không cần lỗ xỏ cũng đeo được. Y chỉ đeo cho Từ Ưng Bạch một chiếc, bởi như thế cũng đã quá đủ nổi bật, nếu như mang cả đôi... thì chỉ mình y mới được ngắm.
"Đang nghĩ gì thế?" Từ Ưng Bạch vẫy vẫy tay. Phó Lăng Nghi đột nhiên hoàn hồn, nhìn vùng da nhỏ lộ ra dưới cổ áo hắn một lát rồi lúng túng rời mắt, khàn giọng đáp, "Nghĩ đến ngươi."
Từ Ưng Bạch khẽ nhướn mi rồi kéo cao cổ áo lên một chút, nhớ ra dấu hôn ở đây vẫn chưa mờ hẳn. Hắn hạ giọng hỏi, "Ngươi có chắc có thể trốn ra gặp Vương Huy không?"
"Chắc." Phó Lăng Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày, "Nhưng... Ta không thể để ngươi ở lại đây một mình được."