Tống Cảnh Lương hít sâu mấy lần, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn: “Làm gì thế? Đừng có kéo, ra thể thống gì chứ!”Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên tay lại chẳng hề động đậy, càng đừng nói là đẩy bản tay nhỏ của Quan Tễ Bạch ra.Phan nữ sĩ khoanh tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn con trai.Kiêu ngạo muốn chết!Quan Tễ Bạch chửi thầm trong lòng, cô mới không thèm để ý đến lời Tống Cảnh Lương, càng túm chặt lấy tay áo hắn không buông: "Anh Tống, anh dẫn em vào nhé! Được không? Cầu xin anh.”“Cô muốn làm gì?” Tống Cảnh Lương xoay đầu không nhìn cô, bày ra khuôn mặt thối hoắc.“Em muốn đến đoàn phim 《 tây du ký 》 thử vai, nhưng bọn họ nói phải có thư giới thiệu hoặc người đề cử mới được vào, em không có.”Quan Tễ Bạch bất đắc dĩ chun mũi, đáng thương nói: “Em nói thật cho anh nhé! Em và mẹ mới trở về từ nông thôn, nên hộ khẩu vẫn ở đó.
Em ở Bắc Kinh không quen biết ai, lại không thi đậu đại học.”“Kia…… Cô có thể đi tìm việc mà!” Tống Cảnh Lương liếc trộm cô một cái, phát hiện hốc mắt cô đã ươn ướt, trong lòng run lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhất nhiều: “Sao cô không vào làm ở đoàn ca múa?”Phan nữ sĩ đứng bên cạnh, mày dần dần nhăn lại.Quan Tễ Bạch xấu hổ cúi đầu, lộ cần cổ thon dài tinh tế: “Em là con riêng, chủ nhiệm Hách sẽ không đồng ý đâu.”“Ông ấy dám!” Tống Cảnh Lương lập tức nổi giận: “Yên tâm, cứ giao cho……”“Khụ khụ!” Phan nữ sĩ nhịn không được lên tiếng, cắt ngang câu tiếp theo của con trai: “Cháu là con gái của Quan Vãn Vãn?”“Đúng thế, xin hỏi bác là?” Quan Tễ Bạch biết rõ còn cố hỏi.Thật ra gười mà cô để mắt tới là Phan nguyệt, bà có địa vị và tầm ảnh hưởng trong giới nghệ thuật.
Một tay bà quản lý các tiết mục trong đại viện và có quan hệ tốt với nhiều đơn vị, đạo diễn, biên kịch nổi tiếng.Cô có thể trở thanh nhân viên chính thức của đoàn ca múa hay không, cuối cùng vẫn cần phải có cái gật đầu của bà.“Ta là mẹ anh Tống của cháu.” Phan Nguyệt nhìn Quan Tễ Bạch đầy ẩn ý.
Nói xong bà còn liếc nhìn con trai một cái, phát hiện con trai nghe thấ hai chữ anh Tống mặt lại đỏ bừng.“Chào mẹ Tống.”“Thật là một cô gái thông minh xinh đẹp, lâu lắm rồi ta mới gặp được một hạt giống tốt tràn đầy sức sống như thế.” Phan Nguyệt càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích.
Đương nhiên, nếu cô gái này không đánh chủ ý lên con trai bà thì sẽ càng tốt hơn.“Cháu muốn đến đoàn phim《 tây du ký 》thử vai à?”“Vâng ạ.” Quan Tễ Bạch cung kính trả lời.“Theo ta được biết bây giờ đoàn phim《 tây du ký 》chỉ thiếu vai yêu tinh thôi, cháu muốn diễn vai yêu tinh à?” Phan Nguyệt là người có kinh nghiệm phong phú, ngay từ ánh mắt đầu tiên bà đã biết cô bé này không đơn giản.
Có điều một cô nương xinh đẹp lại nhanh nhẹn như vậy đóng vai tiên nữ hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng liệu có thể đóng được loại nhân vật như hồ ly tinh không?“Đúng thế ạ!” Quan Tễ Bạch không vì bị người ta vạch trần mà cảm thấy xấu hổ, tự ti.
“Cháu là con riêng, cháu không có quá nhiều sự lựa chọn, cho nên nếu có cơ hội cháu nhất định phải nắm chặt.”“Nói rất đúng, ta dẫn cháu lên!”“Thật ạ? Cảm ơn ngài.”Quan Tễ Bạch vui mừng khom lưng cảm ơn.
Lúc cô cúi đầu trên môi khẽ cong lên.Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi chính là một cuộc đánh giá và thăm dò vô hình, hai bên đều rõ ràng mục đích trong lòng.“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của con.” Tống Cảnh Lương đi phía trước, cáu kỉnh thúc giục: “Không phải mẹ muốn dẫn con đi gặp người họ hàng xa quỷ quái nào đấy à? Thế mẹ có đi không?”“Thằng nhãi ranh, mày làm mẹ tức chết rồi.”Phan Nguyệt oán trách lườm con trai một cái, rồi chào hỏi với người ở lễ tân.
Bà thường xuyên tới đây, quen biết rất nhiều người, cho nên bà thậm chí còn chẳng cần thư giới thiệu, chỉ cần nói một câu do Phan Nguyệt giới thiệu là được.Chào hỏi xong, Phan nguyệt mới dẫn Tống Cảnh Lương rời đi..