Quan Tễ Bạch cất tờ bao đi, rồi bắt xe điện đi đến tòa nhà Hữu Nghị.
Đến nơi nhìn những người ra vào, nam thì mặc tây trang đi giày da, nữ thì mặc váy âu ngắn, nhìn lại cách ăn mặc của mình, vừa nhìn là biết người thuộc tầng lớp áp chót.Không hổ là nơi sang trọng nhất toàn bộ Bắc Kinh, chỗ này không chỉ được trang trí hoàng tráng mà còn dung hợp các phong cách kiến trúc nước ngoài.Tòa nhà Hưu Nghị và Bộ Ngoại Giao là nơi tập trung các tổ chức nước ngoài cấp cao, các văn phòng hợp tác phát triểm và dự án kinh doanh với người nước ngoài.Bên cạnh chính là câu lạc bộ Hữu Nghi, khách sạn Hữu Nghị nổi tiếng.Từ lúc Quan Tễ Bạch bước vào tòa nhà Hữu Nghị, cô hết nhìn đông lại nhìn tây, hiển nhiên là đồ nhà quê đến từ nông thôn.
Nhưng ánh mắt cô sáng ngời tràn đầy sức sống, diện mạo tinh tế xinh đẹp.
Tuy quần áo trên người cô chẳng ra gì, nhưng làn da lại trắng nõn tinh tế, nhìn thế nào cũng khiến người khác yêu thích.Ai đi ngang qua, cô cũng thân thiện mỉm cười với họ.Quan Tễ Bạch quan sát khắp nơi, không hề luống cuống, càng không sợ hãi rụt rè che giấu bản thân, ngược lại thái độ vô cùng tự nhiên hào phóng.Chỉ là gặp thoáng qua thôi, nhưng cô lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.“Cô gái, có thể nói cho tôi biết cô đang tìm ai không?” Một nhân viên mặc đồng phục bảo an bước đến, chặn đường Quan Tễ Bạch, thiện ý nhắc nhở: “Chỗ này không thể đi lung tung đâu, ra vào đều phải đăng ký.”“À!” Quan Tễ Bạch thu hồi ánh mắt đánh giá, vừa rồi cô chỉ tò mò nhìn xung quanh thôi.Tương lai nơi này sẽ chuyển thành đơn vị đặc biệt, không mở cửa cho công chúng tham quan nữa.
Tuy nhiên nơi này lại rất nổi tiếng, nên cô không nhin được nhìn nhiều thêm một chút.“Tôi tìm đoàn phim《 tây du ký 》, tôi có thể lên được không?”“Cô có thư giới thiệu không?”“Không có.” Quan Tễ Bạch đáng thương lắc đầu, “Nhà tôi ở ngay bên cạnh, đúng lúc đi ngang qua đây nên chưa kịp xin thư giới thiệu.”Hộ khẩu của cô vẫn còn ở nông thôn kia kìa! Cô còn chưa vào đoàn ca múa, đào đâu ra thư giới thiệu chứ.Xem ra, cô phải nhanh chóng tiến vào đòan ca mua mới được, không có nơi viết thư giới thiệu, thiếu thứ này làm việc gì cũng khó.Bảo an có chút khó xử: “Không có thư giới thiệu, vậy cô có người đề cử không?”“Còn cần phải có người đề cử ư?”“Đương nhiên, cần phải có thư giới thiệu hoặc là có người đề cử.
Chỗ này không phải ai muốn tới thì tới.” Bảo an kiêu ngạo ưỡn ngực.
Nhìn cô gái nhỏ như sắp khóc đến nơi, hắn nhịn không được có chút mềm lòng.“Nếu không cô về nhà cô về nhà xin thư giới thiệu trước đi?”“Này……” Quan Tễ Bạch đang bối rối, thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ ngoài tiến vào.
Cô vui mừng vẫy tay: “Tống Cảnh Lương, anh Tống, anh Tống.”Một tiếng anh Tống ngọt lịm khiến tai người nghe mềm nhũn.Người chung quanh nhìn cô đầy kinh ngạc.Tống cảnh lương nghe thấy có người gọi mình là anh Tống thì tai đỏ ửng như bị mẹ già xách lỗ tai.
Quay đầu lại thấy hóa ra là cô gái nhỏ trò chuyện lần trước, thì sắc đỏ lan từ tai đến tận cổ.Phan nữ sĩ đi đằng trước, nghe có người gọi con trai mình là anh Tống, bà chợt rùng mình một cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn con trai.
Cái nhìn này không phải vấn đề, kinh ngạc là bà suýt nữa thì cho rằng con trai bị người ta thay thế rồi.Mặt đỏ hết cả lên, nhưng mà lạ quá.“ Anh Tống.”Quan Tễ Bạch chạy tới, đứng trước mặt Tống Cảnh Lương.
Cô kéo tay áo của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm: “Anh Tống, gặp được anh thì tốt quá rồi.”.