[ All Trừng] Giang vãn ngâm không như trước

Chương 2 Các người mau cút khỏi nơi này


7 tháng


Ngày hôm sau khi tất cả mọi người đang đau thương trước cái chết đột ngột của giang trừng khiến cho bá tánh đều rất buồn bã.

" Tại sao mà ngài ấy phải ra đi đột ngột như vậy ngài ấy đang đáng lẽ phải đáng sống hơn là đáng chết, tại sao ai cũng hận ngài ấy đã làm cái gì sai"

Đây chính là tiếng nói của các dân chúng trong liên hoa ổ này , tuy giang trừng luôn mang tiếng độc ác, nhưng tất cả mọi người đều biết giang trừng không phải là loại người độc ác như lời nói của bọn hạ nhân kia,  bọn họ giang trừng rất là tôn kính. Nếu không có giang trừng thì có lẽ bọn họ đã chết rồi .


Tuy trong miệng người đời ở thiên hạ trong miệng những người đó độc ác, tàn nhẫn ra tay một cách ghê tởm và buồn nôn nhất là với những người tu ma đạo không có đường sống ra tay dứt khoát và tàn nhẫn đủ thấy sự nham hiểm và sự tàn ác của mình.


Những người dân ở nơi này rất yêu quý giang trừng và cũng biết rất nhiều chuyện và giang tôn chủ chịu rất nhiều nỗi khổ không ai có thể chịu được mất gia đình ,không được bố mẹ yêu thương đến cả a tỷ cũng thương người ngoài và mọi thứ đều bất hạnh.


Mấy năm nay giang trừng ở đây góp rất nhiều công sức xây dựng lại liên hoa ổ và khiến cho những người dân ở nơi này đau lòng cho vị tôn chủ này ai cũng nói vị tôn chủ  này tàn ác và hung bạo coi mạng sống như rác rưởi ,mà không ai biết rằng đó chỉ là vẻ bên ngoài, thật chất giang tôn chủ vô cùng dễ mềm lòng. 


Tuy miệng lúc nào cũng nói lời cay độc nhưng thật chất không bao giờ ra tay độc ác như những lần của thiên hạ bên ngoài nói.


Có những người mặc chiếc áo tang dài khuôn mặt tràn đầy sự buồn bã cùng thương tiếc ,không còn nở nụ cười nữa mà giọng nói để buồn rầu và thương tiếc.

Không khí ở nơi này không mấy vui vẻ mà chỉ nghe thấy những tiếng thở dài và cùng tiếng thương khóc ,tiếc hận của một con người tài hoa ra đi đột ngột như vậy .Thật khiến người khác phải tiếc nuối. 

" Giang tôn chủ sao lại ra đi đột ngột như vậy. Đáng lẽ người tốt như vậy phải sống trăm tuổi cơ chứ tại sao lại phải chết"


" Tôi nghe nói là lúc ở Quan Âm miếu đã xảy ra chuyện gì khiến cho ngài ấy chịu tả kích và sinh bệnh"


" Tên Ngụy vô tiện đó sao không chết đi còn sống lại làm gì .Đúng là một tên ngụy quân tử ,khốn nạn vong ơn phụ nghĩa"

Giọng nói đầy bực tức và căm phẫn đôi mắt đỏ ửng lên lời nói bực tức. Người nói chuyện đó là một người phụ nữ mái tóc đã bạc trắng khuôn mặt tròn già nua đầy vết ngăn nhưng lại hiện lên sự hài hòa mặc một chiếc áo tang dài chống gậy giọng nói đầy sự căm phẫn,hận thù, nghiến răng nghiến lợi đầy thù địch.

" Tôi đã nhìn giang tôn chủ lớn lên từ nhỏ đã không được cha yêu thương mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc ,a tỷ coi giang tôn chủ như người ngoài vậy. Nhìn đứa trẻ ấy khiến người khác phải đau lòng"


Những người dân đi qua nói những lời cay độc về phía ngụy vô tiện và những người khác liên quan lời nói đầy căm phẫn và bực tức lời nói đầy sát ý  không chút che giấu mà nói ra sự bất công.


Tiếp sau đó là một đàn ông trung niên mái tóc màu bạc trắng già  nua nhưng không thể che xấu ngày xưa ông cũng là một tài tử tuấn tú hơn người tuy đã già nhưng không che đi sự đẹp trai của ông và tăng thêm sự thành thục .

" Đúng vậy tôi đã bán kẹo hồ lô ở con đường này rất nhiều năm đã nhìn thấy sự lớn lên từng ngày của giang tôn chủ và cũng nhìn thấy nhiều sự bất công của cha ngài ấy dành cho ngài ấy không giống một người cha một chút nào cả"

" Cha của ngài ấy coi ngài ấy không khác gì người ngoài cả, không bao giờ yêu thương ngài ấy dù chỉ một chút .Lúc nào cũng chỉ ngụy vô tiện mà thôi, có khi còn yêu thương ngụy vô tiện còn hơn cả con mình nữa"


" Rõ ràng ngài ấy là con của cha mình mà, không nhận được sự yêu thương hay chỉ bảo của cha mình mà ,ngài ấy tự học mà thôi cha ngài ấy không bao giờ chỉ ngài ấy dù chỉ một chút"

" Những người ngoài kia không biết gì thì đừng nói ,đến cả ngụy vô tiện sống chung với ngài ấy bao nhiêu năm qua .Thế mà vẫn nói những lời như vậy đúng là khiến người khác phải chê cười và khinh bỉ ,coi thường cái ngụy quân tử đó"


" Bảo rằng không nợ cái gì của giang gia cũng không nợ gì giang trừng gì cả ha ta khinh"


Từ đó bắt đầu những tiếng bàn tán  về ngụy vô tiện và giang trừng  lời  nói rất ác ý châm chọc, châm biếm và nhiều từ khác nữa vô cùng ồn ào khiến đám người ngụy vô tiện nghe vậy sắc mặt càng đen nhất là  Lam vong cơ.


Đang định rút kiếm ra thì nguy vô tiện ngăn kiếm lại đưa khuôn mặt nhìn về lam trạm lắc đầu. Giọng nói đầy run rẩy , ánh mắt tràn đầy nước mắt giọng nói đầy nghẹn ngào:

" Lam trạm ca tkhông cần phải để ý những lời nói như vậy ta không để ý. Ta chỉ muốn biết thật sự giang trừng thật sự đã chết chưa"

" Huynh đừng có động kiếm ở nơi này, đây là nơi ta  lớn lên với lại những lời của bọn họ nói cũng đâu phải là sai là ta đã nợ giang gia mà ,một viên Kim Đan làm sao có thể trả hết ơn dưỡng dục đây"

Lam trạm sắc mặt không đẹp chút nào mà đen đi khuôn mặt không biểu cảm lạnh lùng nhưng ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu về phía Ngụy vô tiện khiến cho những người đi theo đều tràn đầy sự hâm mộ cùng ao ước.

" Này tình cảm của hai người đó thật tốt thật. Khiến người khác phải hâm mộ và truyền ra một giai thoại mà"

" Rõ ràng ngụy tiền bối tốt mà sao lại bị bọn họ nói như vậy thật là bất công quá mà"

" Mà giang tôn chủ đó chết đi rồi cũng đáng mà độc ác như vậy nên chết từ lâu mới đúng. Nếu không phải ngụy tiền bối cho kim đan thì hắn chết rồi "

"Bọn họ không biết gì mà dám nói xấu người ta như vậy quả là người liên hoa ổ mà bọn họ nói như vậy không biết xấu hổ sao ngụy tiền bối tốt như vậy mà"

" Sao trong miệng bọn họ thành con người vô sỉ ,ngụy quân tử thế hay để mình nói lý với bọn họ mới được không thể chịu đựng được mà"

Lam cảnh nghi giọng nói đầy tinh nghịch đang nói với lam tư truy. Còn ánh mắt tràn đầy sự sùng bái nhìn về phía hai người đang đi phía trước giọng nói đầy tự hào mà chọc tay người bên cạnh thích thú nói.

" Đừng có nói như vậy"

Lam nguyện vội cản lam cảnh nghi lại khi muốn rút kiếm ra, giọng nói đầy nghiêm túc.

" Này cậu thôi đi bọn họ là người dân cậu không nên động tay với bọn họ cậu đừng quên trong lam ra có luật không được chết người oan uổng "


" Tuy lời nói của bọn họ khó nghe nhưng không được giết người với lại cậu đang thiếu tôn kính với giang tôn chủ đó"


" Cậu im đi tuy biết trong lòng của cậu đang rất khó chịu  .Nhưng cậu phải chịu, tốt nhất đừng có gây chuyện ,gây phiền phức cho ngụy tiền bối. Nếu làm to chuyện này thì ngụy tiền bối càng bị nó xấu nhiều hơn"

" Cậu nói cũng chẳng giúp gì cả cũng không thể động tay ,động chân chỉ làm cho chuyện này lớn thêm theo chiều hướng xấu mà thôi chắc cậu không muốn như vậy đâu nhỉ"

Lam cảnh nghi nghe thấy vậy ánh mắt đỏ nên nghe những lời nói như vậy  nắm chặt thanh kiếm của mình

" Nhưng mà mình không chịu được bọn họ nói những lời như vậy vô căn cứ , nguy tiền bối  cũng rất tốt mà, có làm gì sai  đâu sao bọn họ có thể nói những lời căm thù như thế"

" Sao bọn họ có thể buông những lời khinh bỉ coi thường đó vào người của ngụy tiền bối cơ chứ thật đúng là không coi ai ra gì bọn chúng nghĩ mình là ai"


" Bọn họ ức hiếp người quá đáng"


Khi hai người bọn họ đang bàn tán thì có một đứa bé chạy đi giọng nói đầy căm phẫn chỉ và phía của hai người khống hách :

" Các người là ai dám buông những lời như vậy các người nghĩ có thể nói những lời như vậy không biết gì thì câm miệng lại thật thúi"

" Các người là người lớn mà dám nói những lời như vậy cho giang thúc thúc sao thật không biết xấu hổ"

Lam cảnh nghi không chịu được mà nói những lời này châm biếm vào phía của cậu bé đó khiến cậu bé đó nức nở oà khóc lên thật lớn:

" Đây là chuyện riêng của chúng tôi không liên quan đến mấy người cho nên mấy người đừng có buông những lời cay độc đó "


Cậu bé đó nghe thấy vậy thì hét ầm lên và nằm xuống đất ăn vạ đang lăn qua lăn lại không thôi nước mắt nước mũi .

Khiến mọi người dừng lại bắt đầu chỉ trò không thôi. 


" Bọn họ là ai mà mặc áo trắng như vậy. Giống như đang đi đâu đó vậy. Bọn họ giống như không phải là người ở nơi đây. Bọn họ là nơi nào thế"

" Bọn họ lớn rồi mà ức hiếp trẻ con thật không ra thể thống gì mà lớn già đầu rồi mà một đứa trẻ cũng không tha bọn họ thật quá đáng ức hiếp người mà"


" Hình như những người này nhìn vô cùng quen nhất là cái người kia mặc áo màu đen cầm cây sáo rất giống một người hình như tên là ngụy anh thì phải"

"Còn kia không phải là Hàm Quan Quân sao bọn họ lại có mặt ở đâu"

" Làm sao bọn họ không nên có mặt ở đây chính bọn họ khiến cho giang tôn chủ phải chết như vậy mà dám xuất hiện ở đây sao. Đúng là vô sỉ ,mặt dày mà"


" Chắc lại ra đây khiến cho giang tôn chủ tức chết chưa, cho mà xem ngài ấy chết rồi mà cũng không tha hắn ta đúng thật là độc ác"

" Đây không phải là ngụy vô tiện năm xưa kia sao đã từng được cha của ngài ấy mang về còn được cha ngài ấy đối xử còn tốt hơn cả ngài ấy đúng là không biết xấu hổ"

" Thôi bà đừng nói nữa dù sao đó cũng không phải là người giang gia nữa đã cắt đứt quan hệ ở trước Quan Âm miếu chẳng phải nói rõ rồi sao"


" Có nhiều chuyện hắn làm sai khiến cho giang tôn chủ chịu nhiều đau khổ và nói làm gì chứ càng khiến cho hắn hả hê mà thôi ,đuổi hắn đi khỏi nơi này không chào đón hắn"

" Nơi này cũng không phải là quê hương của hắn nữa ,mà là  ở mà chồng của hắn đó đúng thật là ghê tởm đoàn tụ chết tiệt mà"

" Bây giờ hắn còn có tư cách gì mà xuất hiện ở đây hắn đã cắt dứt hết rồi mà còn mặt mũi xuất hiện ở nơi này sao tại sao không chết đi ở nơi nào đó cho khuất mắt"

" Biến đi nơi này không cần người như ngươi nữa và ngươi cũng không nên xuất hiện ở nơi này ngươi không đủ tư cách, ngươi hại chết giang tôn chủ mà ngươi còn có thể vác mặt mũi đến nơi này sao ,thật không biết xấu hổ nực cười ghê"

" Với lại ngươi đã cắt đứt hết hoàn toàn nơi lấy tư cách gì mà xuất hiện linh cữu của giang tôn chủ nữa hay ngươi đến đây xác định xem giang tôn chủ chết chưa"


" Ngươi đã chết sao không chết luôn đi còn đoạt xá người ta làm gì  ,ha nực cười ngươi vẫn có thể vào đây được sao"

" Tuy năm xưa ta từng hâm mộ ngươi rất nhiều chính nhân quân tử làm điều đúng nghĩa, nhưng bây giờ ta cảm thấy ngươi không nên xuất hiện nơi này ngươi cảm thấy người khác chán ghét người chưa đủ sao"


" Nếu ngươi muốn xác định ngài ấy thật sự chết chưa thì ta xin chúc mừng rằng ngài ấy không còn làm phiền người nữa và cũng không muốn ngươi quay về nữa ngươi chẳng còn tư cách gì bọn ta ghét Và hận ngươi còn chưa đủ"

" Người đời đều cho rằng ngươi đáng sống còn giang tôn chủ của bọn ta đáng chết sao, bây giờ ngươi còn có gì nói nữa không .Còn không thì cút khỏi nơi này chẳng thèm chào đón một kẻ ghê tởm ngụy quân tử như ngươi"

" Lam vong cơ ơi lam vong cơ ngươi  chỉ vì vô tiện mà đả thương giang tông chủ của ta ngươi cũng đáng được bị đuổi khỏi nơi này ,ngươi đến nơi này chẳng có tư cách ở lại"

" Giang tôn chủ của chúng ta không tìm người tính sổ là tốt lắm rồi, mà ngươi còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao"


" Người năm lần bảy lượt đả thương giang tôn chủ của ta hết lần này đến lần khác. Bây giờ lại muốn đả thương chúng ta sao chúng ta cũng là người dân đó  làm như vậy có xứng đáng không"


" Nếu Lam Khải Nhân mà biết thì sao nhỉ bọn ta cũng rất muốn biết đó"* khiêu khích *


" Quả nhiên các người thật xứng đáng vừa lứa mà đều độc ác ,xấu xa như nhau"

" Chỉ đáng thương cho giang trừng chết đi trong cô đơn cả đời và cuộc sống đầy bất hạnh "




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play