Giang Đào đang trong phòng ngủ thay quần áo, nhận được điện thoại của Phương Nhụy: "Aaaaaa!"

Giang Đào đem điện thoại ra xa khỏi tai mình, chờ sau khi Phương Nhụy hét xong cô mới áp lại vào tai, đóng cửa phòng ngủ lại, thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn thấy anh ấy rồi?”

Phương Nhụy: "Thấy rồi, suýt nữa thì bị dọa chết, lát nữa cậu phải trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho tớ!"

Giang Đào: “Là do cậu cứ một hai đòi xem mà.”

 Phương Nhụy: “Nói thật, hiện tại tớ rất lo lắng cho cậu, tớ cảm giác anh ấy tới đây không phải để đón cậu đi hẹn hò mà là đến để bắt cóc cậu vậy.”

Giang Đào mềm lòng, nhỏ giọng nói đỡ cho Tào An: “Trông anh ấy có vẻ đáng sợ vậy thôi nhưng thực ra anh ấy rất lịch sự.”

Phương Nhụy: “Bộ dạng trông như ăn cướp vậy mà cậu còn dám gặp lần thứ hai sao?”

Giang Đào cười khổ.

Phương Nhụy: “Lại nói nữa, còn có hai mươi phút nữa mới đến mười một giờ. Anh ấy đến sớm như vậy, điều đó có nghĩa là sự hài lòng của anh ấy đối với cậu cũng mạnh mẽ như sự tò mò của tớ đối với anh ấy vậy.”

Giang Đào liếc nhìn chiếc đồng hồ màu trắng trên tường, chiếc kim giây dài đang tích tắc, giống như nhịp tim của cô hiện tại.

Còn chưa nhìn thấy Tào An, cô đã thấy khẩn trương rồi.

“Bây giờ tớ ra ngoài luôn, chúng ta đứng nói chuyện vài phút nhé?” Lúc này, Giang Đào rất cần sự động viên của người bạn tốt.

Phương Nhụy: “Đừng, tớ sợ anh ấy sẽ xuống xe hoạt động, nếu anh ấy đụng bắt gặp cậu vì tớ mà trì hoãn buổi hẹn hò với anh ấy, tớ sợ anh ấy sẽ chôn luôn tớ mất.”

Giang Đào bất đắc dĩ: “Đừng có đùa những câu như vậy.”

Cảm giác có chút không tôn trọng Tào An.

"Ôi chao, có phải cậu thích anh ấy không đấy? Lại còn suy nghĩ cho anh ấy như vậy, vì anh ấy mà không ngần ngại mà trách móc người bạn thân mười năm của cậu luôn cơ đấy."

“Cậu lại nói bậy nữa rồi.”

"Được rồi, giờ thì nói chuyện nghiêm túc, anh ấy dừng xe khoảng năm phút rồi, có liên lạc với cậu không?"

Giang Đào nhìn màn hình xác nhận không có tin nhắn mới nào đến.

Phương Nhụy: “Nếu anh ấy thật sự đợi đến mười một giờ mới gửi tin nhắn nói là đã đến nơi, vậy thì anh ấy đúng là ga lăng.”

Giang Đào: "Cậu có muốn đến nhà tớ ngồi một lúc không? Dù sao tớ cũng nói với bà ngoại là tớ đi mua sắm với cậu."

Phương Nhụy: "Không cần phiền phức vậy đâu, tớ chỉ cần tìm một chỗ bình tĩnh lại là được, cậu ngoan ngoãn chuẩn bị bị bắt cóc đi."

Cùng với nụ cười sung sướng khi người khác gặp nạn, cuộc gọi kết thúc.

Ngồi ở bên giường, Giang Đào mở cửa sổ trò chuyện wechat với Tào An.

Anh không nhắn tin, nếu giờ cô ra ngoài sớm 20 phút để “chờ”, liệu Tào An có hiểu lầm rằng cô cũng rất mong chờ cuộc hẹn này hay không?

Giang Đào đi đến trước gương ngắm nghía lại bản thân một lần.

Lần trước gặp mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay cô lại không trang điểm chút nào, mong khuôn mặt mộc của mình có thể làm giảm bớt sự hứng thú của Tào An.

Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc quần jeans và một chiếc áo khoác lông ngắn kiểu thể thao màu đỏ bên ngoài.

Cô chán nản xe lẫn lo lắng chờ đợi, mười một giờ quá mấy giây, Tào An cuối cùng cũng gửi tin nhắn đến: Tôi đến rồi.

Giang Đào: Được, tôi ra ngay bây giờ, anh chờ một lát.

Bà ngoại đang ở phòng khách xem TV, nhìn thấy trang phục của cô, ngạc nhiên hỏi: "Ngày trước con đi mua sắm đều trang điểm, ăn mặc rất đẹp, sao hôm nay lại lạ lùng vậy?"

Giang Đào duỗi tay: "Lạ lùng gì chứ ạ, năm nay loại áo này đang rất hot đó ạ."

Bà ngoại: “Bà thấy các cô gái khác đều mặc quần áo mùa xuân.”

Giang Đào: “Con sợ lạnh.”

 .

Bên đường ngoài cổng phía đông của tiểu khu Hòa Bình, Tào An ngồi trên xe, gửi tin nhắn cho Giang Đào xong, anh tựa lưng vào ghế nhìn về phía cổng tiểu khu.

Các cô gái trẻ lần lượt bước ra, có người ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tỉ mỉ, có người để mặt mộc.

Một bóng dáng mặc áo khoác màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, nhìn xung quanh một vòng rồi đi về phía anh.

Đôi mắt hẹp dài của Tào An hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lần trước bọn họ gặp nhau, cô ăn mặc và trang điểm đúng chuẩn nhân viên văn phòng thời thượng, nhưng hôm nay cô trông không khác gì một sinh viên đại học, thậm chí còn là sinh viên năm nhất.

Tào An không xuống xe mà chỉ nhoài người mở cửa ghế lái phụ.

Mùa xuân se lạnh, gió lạnh thổi vào mang theo giọng nói nhỏ nhẹ của cô y tá nhỏ: “Ngại quá, anh đợi lâu chưa?”

Tào An: “Không lâu lắm, trong xe đã bật điều hòa, hay là cô có thích mở cửa sổ không?”

Hành trình hôm nay cũng sẽ mất hơn nửa tiếng nữa, Giang Đào liếc nhìn chiếc áo len màu xám đậm trên người Tào An, lắc đầu: “Bật điều hòa đi.”

Nói xong cô cởi áo khoác ngoài ra.

Tào An nhận lấy, trở tay đặt áo lên hàng ghế sau.

Giang Đào cúi đầu thắt dây an toàn, cô y tá nhỏ nhìn ngây thơ, dáng người cũng không có gì đặc biệt đáng kiêu ngạo, nhưng khi thắt dây an toàn, đường cong trước ngực lại càng lộ rõ.

Tào An Tảo ngoảnh mặt đi, cầm vô lăng giải thích: “Trong tiểu khu chắc có người quen của cô. Tôi sợ những người đó hiểu lầm nên không xuống xe đợi cô.”

Giang Đào hiểu rằng sự hiểu lầm trong lời nói của anh có nghĩa là người quen hiểu lầm rằng cô đang gặp rắc rối.

Anh đã phải tiếp nhận bao nhiêu sự nghi ngờ và ánh mắt sợ hãi của bao người thì mới có thể hình thành ý thức cố gắng không muốn gây rắc rối cho người khác như vậy?

Giang Đào không dám nhìn thẳng vào mặt Tào An, nhưng vì sự lịch sự này mà khó có thể không tăng thêm chút thiện cảm với anh.

Cô hơi quay mặt về phía anh, mỉm cười: “Không sao đâu, có lẽ ban đầu sẽ có chút hiểu lầm, giải thích một chút là không sao.”

Tào An nhìn qua nói: “Nếu cô không ngại, vậy lần sau tôi xuống xe đợi cô nhé?”

Giang Đào: ...

Như thế nào lại nhắc đến lần sau nữa rồi?

Tuy nhiên, đối mặt với ngực của Tào An, nghe lời dò hỏi khách sáo của anh, y tá Tiểu Đào, người trước đó vừa động viên anh, lại không nỡ lật mặt tạt một xô nước lạnh vào người anh.

"Được, vậy cũng được."

Tào An khởi động xe.

Giang Đào ngơ ngác dựa lưng vào ghế, trong lòng rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn không tự giác cắn cắn môi.

Kế hoạch rõ ràng rất tốt, tại sao vừa gặp mặt mà tiết tấu đã phá vỡ rồi?

Nếu không phải Tào An ngồi bên cạnh, Giang Đào thật muốn tự tát vào mặt mình mấy cái.

Có tin nhắn Wechat, Phương Nhụy: Lên xe chưa?

Giang Đào gửi đi một biểu tượng cảm xúc đang khóc.

Phương Nhụy: Ấy, làm sao vậy? Sợ quá khóc rồi à?

Giang Đào chán nản giải thích qua qua tình huống.

Phương Nhụy: Cậu xong rồi, gặp được cao thủ rồi, âm thầm đào một cái hố lớn, chờ cậu ngu ngơ nhảy vào.

Giang Đào: Tớ không nghĩ sẽ thành ra thế này.

Phương Nhụy: Cậu quá mềm lòng.

Giang Đào: Anh ấy lịch sự như vậy, nếu tớ không đáp lại thì thật không phải phép, đúng không?

Phương Nhụy: Cho nên mới nói cậu là một người điển hình thích ăn mềm không ăn cứng.

Giang Đào lén liếc nhìn tay cầm vô lăng của Tào An, tay áo len xắn lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, to gần bằng cổ chân của cô.

Một người lịch sự, dáng người không nên quá cứng rắn!

Giang Đào tự nhận cô nuốt không trôi được loại này.

"Đang nói chuyện với bạn sao?" Tào An liếc nhìn cô: "Hay là bệnh viện có chuyện gì à? Tôi nghe dì họ nói rằng bình thường y tá đều rất bận."

Giang Đào máy móc trả lời: “Là bạn tôi, cô ấy mời tôi đi ăn, tôi nói hôm nay tôi không rảnh.”

Tào An: “Nếu cô không quen ở một mình với tôi thì cô có thể rủ cô ấy đi cùng, tôi không ngại đâu.”

Giang Đào cười khô khan: “Để tôi hỏi cô ấy.”

Cô thật sự nhắn tin hỏi Phương Nhụy.

Phương Nhụy: Tớ đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không thể kéo tớ vào hố lửa như thế được.

Giang Đào cất điện thoại, nói với Tào An: "Cô ấy nói không muốn quấy rầy chúng ta."

Tào An: “Bạn học cũ thời cấp 3, hay đồng nghiệp ở bệnh viện?”

Cứ như vậy hai người đổi chủ đề nói chuyện, bất tri bất giác, Giang Đào đã nhắc lại đến trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông của mình, và cả tình hình việc làm hiện tại của những người bạn cùng phòng hồi học đại học.

Thật trùng hợp chính là cả hai trước đây từng học cùng một trường cấp ba, trường trung học số 1 thành phố Đồng, nhưng cách nhau năm khóa, khi Giang Đào vào trường, Tào An đã học đại học ở thủ đô rồi.

Giọng nói của Tào An rất phù hợp với khí chất con người anh, nhưng lời nói và giọng điệu luôn mang đến cho người ta cảm giác lịch thiệp, giống như khi đọc những tin nhắn WeChat của anh, người ta sẽ bất giác tưởng tượng ra anh là một người gầy gò, tao nhã.

Không nhìn thẳng vào mặt anh, Giang Đào dần dần thả lỏng hơn nhiều: “Cô Vương nói lúc anh đi học không ai dám ngồi cùng bàn với anh, là thật sao?”

Tào An: “Đúng vậy, bắt đầu từ hồi cấp hai tôi chỉ ngồi một mình.”

Trong đầu Giang Đào hiện lên một hình ảnh, trong một phòng học sáng sủa đông đúc, có một bạn nam cao to khỏe mạnh ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ, những bạn học khác sợ hãi không dám nhìn thẳng vào anh.

“Vậy đại học thì sao?”

"Học đại học tôi thuê riêng một căn phòng ngoài khuôn viên trường đại học, ăn uống hay đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, giảng viên cũng chẳng bao giờ gọi tên tôi để đặt câu hỏi."

Giang Đào: "Anh không thử kết bạn sao? Sinh viên đại học cũng lớn rồi, hẳn là có thể hiểu được rằng con người anh khác với vẻ bề ngoài chứ."

Người lớn trưởng thành hơn về mọi mặt, giống như cô, mặc dù lúc đầu sợ Tào An nhưng cô vẫn đủ lý trí để tiếp tục ăn cơm cùng anh.

Tào An: “Tôi quen ở một mình rồi, hơn nữa làm việc gì một mình cũng hiệu quả hơn.”

Giang Đào đột nhiên nghĩ đến chính mình.

Tính cách của cô hơi hướng nội, thời đại học, ngoại trừ ba người bạn cùng phòng có mối quan hệ thân thiết ra, thì những sinh viên khác trong lớp chỉ là xã giao.

Bạn cùng phòng thích xem phim và đi mua sắm, chỉ khi gần đến kỳ thi mới đến thư viện, ngày nào Giang Đào cũng gần như tự đến thư viện học một mình.

Thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy cô đơn, nhưng hiệu quả thực sự rất cao, mọi việc làm theo kế hoạch của mình, thích xuất phát lúc nào thì xuất phát, không cần phải chờ đợi phụ thuộc ai hay chiều theo ai cả.

Chiếc xe jeep màu đen chạy vào bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.

Tào An lấy áo khoác ngoài của Giang Đào ở ghế sau ra, bản thân cũng mặc một chiếc áo khoác đen bình thường, nhưng vì chiều cao và khí chất nên mặc gì cũng giống đại ca xã hội đen.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vòng qua chiếc xe jeep màu đen, cả hai rất tự nhiên đi về trước mặt nhau.

Giang Đào đút hai tay vào túi áo khoác, lúc này cô mới nhận ra lợi ích của việc chênh lệch chiều cao, chỉ cần không ngẩng đầu lên là không lo vô tình nhìn thấy khuôn mặt của Tào An.

Một cặp đôi từ chiếc ô tô phía trước bước xuống, người phụ nữ đứng chỉnh sửa lại trang phục và tóc tai của mình, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn về phía này.

Giang Đào nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương, ánh mắt vội vàng né tránh như vừa gặp quỷ.

Nhìn Tào An đi bên cạnh, Giang Đào không khỏi cảm thấy có chút khó chịu thay anh.

Đây có phải là một loại hình thức kỳ thị không?

Những người hoàn toàn không biết gì về anh, chỉ vì khuôn mặt anh trông hung dữ, liền coi anh như kẻ xấu mà sợ hãi, đề phòng, thậm chí tề bé đến lớn anh còn không có nổi một người bạn.

Bao gồm cả bản thân Giang Đào, cô cũng từng rất sợ anh, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã nhìn ra điều đó, liền nhắn tin an ủi cô, bảo cô có thể rời đi trước.

Tào An sớm đã quen với thái độ sợ hãi của những người xung quanh, nhưng điều khiến anh quan tâm hơn là liệu cô y tá nhỏ có phải chịu gánh nặng tâm lý vì đi cùng anh hay không.

Những lần xem mắt cách đây vài năm trước, những đối tượng xem mắt sẽ vô thức đứng cách xa anh, cố gắng lợi dụng mối quan hệ khoảng cách để tránh sự chú ý đặc biệt của người qua đường.

Khi hai người đi ngang qua xe của cặp đôi kia, Tào An bỗng nhiên phát hiện cô y tá nhỏ đang từ từ nhích lại gần anh, rút ​​ngắn khoảng cách ban đầu giữa hai người từ có thể chen thêm một người xuống chỉ còn hơn chục phân, thậm chí tay áo khoác ngoài của cô còn nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh.

Tào An nhìn xuống, thấy mặt cô còn đỏ hơn cả ngồi trong xe bật điều hòa, hàng mi dài bất an chớp chớp, nhưng cô vẫn cố gắng giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường.

Phía trước là sảnh thang máy của trung tâm mua sắm, trong không gian nhỏ có rất nhiều người đang đứng chờ.

Tào An: “Cuối tuần có thể phải xếp hàng chờ hơi lâu.”

Giang Đào: "Anh có đói không? Tôi chưa đói lắm."

Tào An: "Lấy được số rồi, cô có thể đi dạo chỗ khác trước."

Giang Đào gật gật đầu.

Bước vào sảnh thang máy, người xung quanh càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô cũng hóa giải được sự xấu hổ vừa rồi khi cố tình đứng sát vào anh.

Có hai thang máy, một cái còn đang đi lên, một cái vừa mới đi xuống, những người phía trước chen chúc đi vào chật kín thang máy.

Tào An dẫn Giang Đào đứng về phía trước.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Giang Đào có thể thấy rõ áp lực của người bên trong khi phải đối mặt với Tào An, thời điểm cửa thang máy cuối cùng cũng chậm rãi đóng lại, Giang Đào thậm chí còn nghe thấy có người còn không cố kỵ mà thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cô thấy có hơi buồn cười.

Đứng đợi vài phút, thang máy đã đi xuống.

Không ai dám đi lên trước mặt Tào An, Tào An nhường Giang Đào đi vào trước, anh ấn tầng “4”, rồi đi đến đứng cạnh Giang Đào.

Mỗi khi có quá nhiều người chen chúc vào thang máy, Giang Đào theo thói quen tiến đến một góc.

Cô còn lo lắng trong thang máy đông người, khó tránh khỏi có một số tiếp xúc cơ thể không mong muốn với Tào An, nhưng thực tế là những người xung quanh đều tự giác giữ khoảng cách với bọn họ.

Giang Đào nhìn về phía trước, cửa thang máy đóng chặt phản chiếu dáng người cao lớn như hạc đứng giữa bầy gà của Tào An, đôi mắt hẹp dài của anh ...

Là đang nhìn cô sao?

Giang Đào lập tức rũ mắt xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play