Trong bệnh viện hàng đầu thành phố Đồng.
Khoa ngoại, khu bệnh nhân trên tầng thứ năm.
Giang Đào hoàn thành thủ tục nhập viện cho bệnh nhân cuối cùng trong buổi sáng ngày hôm nay, đang định quay về phòng nghỉ ăn cơm hộp thì người bảo vệ trực ngoài cổng đột nhiên liên lạc với cô: “Tiểu Đào, bệnh nhân nam vừa xuất viện thứ sáu tuần trước đến đây, nói là muốn gặp cô, cậu ta tên là Trương Dương."
Mới chỉ qua một tuần nên Giang Đào vẫn còn có ấn tượng với Trương Dương, một nam bệnh nhân cao to khỏe mạnh phải nhập viện làm phẫu thuật viêm túi mật.
Trong mắt các bác sĩ và y tá, tất cả các bệnh nhân đều giống nhau, chẳng qua là mỗi bệnh nhân đều có tính cách và tính tình riêng, vì thế kinh nghiệm đối xử với từng người cũng khác nhau.
Trương Dương hơi phóng khoáng tùy tiện, luôn thích pha trò trêu chọc Giang Đào, đồng nghiệp của cô gọi đó là "tán tỉnh".
Giang Đào không thích kiểu trêu chọc này chút nào, nhưng cô đã phụ trách Trương Dương được bảy ngày, cho dù xác suất Trương Dương đến gặp cô vì vấn đề thương thế là rất nhỏ, thì cô vẫn muốn gặp để xem tình hình.
Bên ngoài cửa kính phòng bệnh, Trương Dương tựa người vào vách tường một bên hành lang, nghiêng đầu, rất nhanh đã nhìn thấy Giang Đào.
Cô mặc đồng phục cùng đội mũ y tá màu trắng tinh.
Trong một bộ trang phục như vậy rất khó để nổi bật giữa một nhóm y tá, nhưng nếu những y tá này đứng thành một hàng thì mọi người sẽ chú ý đến Giang Đào ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Làn da của cô rất trắng, đôi mắt hạnh nhân sẫm màu long lanh, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, sống mũi thẳng, cặp má hơi phính như trẻ con khiến cô trông rất ngoan ngoãn dễ thương.
Trong mấy ngày ở bệnh viện, Trương Dương có rất nhiều cơ hội quan sát kỹ Giang Đào, sau đó anh ta phát hiện cô y tá nhỏ này thoạt nhìn chỉ là rất ngọt ngào, nhưng về sau càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Điều mà Trương Dương thích nhất chính là đôi môi của cô, hồng hào mọng nước như trái đào chín, hấp dẫn người khác muốn hôn lên.
Trương Dương đứng thẳng, mỉm cười nhìn cô: “Hai ngày rồi không gặp, em có nhớ tôi không?”
Sắc mặt Giang Đào có chút lạnh lùng, cô hỏi thăm vết mổ ở ngực Trương Dương: "Anh có chuyện gì à? Tôi rất bận."
Trương Dương duỗi bàn tay đặt sau lưng ra, trên tay cầm một ly trà sữa: "Cũng không biết em đã ăn chưa, nên tôi chỉ mua trà sữa."
Giang Đào cau mày: "Không cần, không còn chuyện gì khác thì tôi về đây."
Cô xoay người định rời đi, Trương Dương bước tới hai bước, thân hình cao lớn cường tráng chắn lại trước cửa kính, một tay cầm trà sữa, một tay lấy điện thoại di động ra, mở WeChat: "Em không nhận trà sữa cũng được, vậy thêm bạn đi, thêm xong tôi đi ngay."
Giang Đào lùi lại một bước: “Anh đi hay không đối với tôi không quan trọng, nhưng nếu anh tiếp tục cản trở tôi làm việc thì tôi sẽ gọi bảo vệ bệnh viện đến xử lý.”
Cô y tá nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, bày ra khuôn mặt nghiêm nghị lại không hề đáng sợ chút nào, Trương Dương mỉm cười: “Vậy em gọi đi.”
Giang Đào không nhìn anh ta nữa, đi đến bốt điện thoại, lấy điện thoại ra, tìm số phòng bảo vệ trong bản ghi nhớ, không chút do dự bấm số kết nối.
Thị lực của Trương Dương rất tốt, phát hiện cô y tá nhỏ thật sự không ngại rắc rối, nói gọi bảo vệ liền gọi bảo vệ được luôn, một xô nước lạnh dội lên người, hoàn toàn làm mất đi hứng thú của anh ta.
Hôm nay anh ta đến đây đơn giản là vì cô rụt rè lại thật thà, nửa là muốn trêu chọc nửa muốn lừa lọc dụ dỗ cô về tay, nhưng không ngờ lại đánh trúng đinh nhọn, bất ngờ ăn một đòn chí mạng.
Xã hội hiện đại, Trương Dương cũng không thật sự dám làm chuyện gì phạm pháp.
Nhìn Giang Đào vẫn đang giải thích tình hình cho nhân viên bảo vệ, Trương Dương cười lạnh một tiếng, ném trà sữa vào thùng rác, quay người rời đi không thèm ngoái lại.
Giang Đào nhìn theo bóng lưng anh ta, báo nhân viên bảo vệ không cần đến nữa.
Y tá trực ca vừa sắp xếp tài liệu vừa khen ngợi cô: "Làm tốt lắm, nên làm như vậy. Không biết là loại người gì nữa, lại dám đến bệnh viện chơi trò này."
Giang Đào bận rộn cả buổi sáng, bụng đói cồn cào: “Tôi còn chưa ăn cơm, tôi đi vào trước đây.”
Kết quả khi cô quay lại, bất ngờ nhìn thấy y tá trưởng Vương Hải Yến đứng đối diện cửa kính, vẻ mặt nghiêm túc, không biết bà đã quan sát được bao lâu.
“Cô định đi ra ngoài ạ?” Giang Đào đẩy cửa kính ra, sợ hãi hỏi.
Vương Hải Yến đảo mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của cô y tá nhỏ, đóng cửa lại nói: "Không đi ra ngoài, đi qua thấy bên này đang có tranh chấp, nên đến xem thử."
Giang Đào vội vàng giải thích: “Cháu không liên quan gì đến anh ta cả, trước đây khi anh ta nằm viện luôn nói muốn thêm bạn bè với cháu, nhưng cháu không đồng ý, không ngờ hôm nay anh ta lại tới đây.”
Bệnh nhân hoặc người nhà đi cùng có thể xuất hiện ở hành lang bất cứ lúc nào, vậy nên Vương Hải Yến dẫn Giang Đào đến phòng nghỉ nói chuyện. - Euphoria t.y.t
Trong phòng nghỉ không có ai, trên bàn chỉ có một hộp cơm trưa.
Vương Hải Yến nhẹ nhàng đẩy vai Giang Đào: "Ăn cơm trước đi, đừng để đói."
Giọng điệu ân cần khiến Giang Đào giảm bớt căng thẳng, cô kéo ghế cho y tá trưởng ngồi, đi rửa tay thật kỹ rồi ngồi vào bàn mở hộp cơm ra.
Trước khi ăn, Giang Đào lúng liếng liếc mắt nhìn y tá trưởng một cái.
Vương Hải Yến cười: "Đừng sợ, vừa rồi cháu xử lý rất tốt, cô tới tìm cháu là vì chuyện khác."
Giang Đào chớp chớp mắt: "Cô nói đi ạ."
Vương Hải Yến: "Cháu cứ ăn trước đi, cô trả lời tin nhắn chút đã."
Giang Đào nhân lúc y tá trưởng trả lời tin nhắn tranh thủ ăn nhanh vài miếng.
Ăn xong một nửa, Vương Hải Yến cất điện thoại, cười tủm tỉm nhìn Giang Đào: "Xinh xắn như thế này, cháu vẫn chưa có bạn trai sao?"
Giang Đào: …
Chủ đề quá quen thuộc khiến cô có dự cảm không tốt.
Cô lắc đầu đáp lại, cúi đầu nhét đồ ăn vào miệng.
Vương Hải Yến: “Hồi đại học chắc chắn có rất nhiều bạn nam theo đuổi cháu phải không?”
Giang Đào: “Lớp chúng cháu chỉ có năm bạn nam, đều có bạn gái hết rồi ạ.”
Điều dưỡng là một trong những ngành có tỷ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn, Vương Hải Yến cũng biết cô ám chỉ đến bạn nam của các ngành khác. Với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này của Giang Đào, đặt cô ở bất kỳ trường đại học nào đều có thể tham gia và đạt được danh hiệu hoa khôi của trường, khẳng định không thiếu người theo đuổi.
Nhưng sự thật là Giang Đào thực sự không có nhiều người theo đuổi.
Tính cách cô hướng nội, trầm lặng, ít tham gia các hoạt động ở câu lạc bộ hay tổ chức gì ở lớp, bốn năm đại học cơ bản cô chỉ xuất hiện ở bốn nơi: ký túc xá, khu giảng dạy, thư viện và căng tin. Các sinh viên nam khác rất khó gặp được cô, các bạn trong khoa đều có rất nhiều cô gái vây quanh, những người đẹp trai đều đã có bạn gái, thậm chí còn thường xuyên thay người yêu như thay áo, toàn tra nam, Giang Đào nhìn mà chướng mắt.
Sau khi tốt nghiệp, cô luân chuyển đến một bệnh viện ở Đế Đô thực tập hai năm, vừa học vừa tích lũy kinh nghiệm, bận rộn đến mức không có thời gian yêu đương, sau đó mới trở về quê hương, một khu đô thị loại ba như kế hoạch.
Vương Hải Yến: "Cháu trở lại thành phố Đồng cũng đã được nửa năm, có phải có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cháu không?"
Giang Đào chậm rãi gật gật đầu.
Chưa kể người thân, bạn bè, ngay cả những bà già ở tiểu khu chỉ mới gặp vài lần cũng đều vòng vo hỏi thăm tình hình về cô, rồi tìm đến để mai mối.
Chỉ sau khi trở về thành phố Đồng, Giang Đào mới phát hiện mức độ nổi tiếng của y tá trên các trang tìm kiếm đối tượng xem mắt, gần như chỉ xếp sau giáo viên, công chức và bác sĩ.
Bà ngoại hy vọng cô sẽ sớm kết hôn, gả cho một người đàn ông tốt, đáng tin cậy về mọi mặt.
Bản thân Giang Đào không phản đối việc kết hôn nên bất cứ khi nào bà ngoại tìm được đối tượng xem mắt thích hợp, Giang Đào đều sẽ đến chỗ hẹn, cố gắng thử tiếp xúc với đối phương.
Tuy nhiên, với cường độ xem mắt gần như mỗi tháng một lần cũng không giúp Giang Đào gặp được người mình thích, hoặc vì ngoại hình không gây được ấn tượng với cô, hoặc vì tính cách không phù hợp.
Thất bại quá nhiều, cho nên đối với hai từ "xem mắt" này, Giang Đào hiện tại ít nhiều có phần kháng cự.
Cô đã thuyết phục thành công người thân và bạn bè đình chỉ việc tìm đối tượng cho mình, nhưng không ngờ y tá trưởng lại tìm đến cô.
"Tiểu Đào à, chúng ta đều rất bận rộn, nên cô cũng không vòng vo với cháu nữa."
"Kể từ khi cháu mới đến bộ phận của chúng ta làm việc, cô đã rất thích cháu. Người khác mắc lỗi cô đều nghiêm khắc chỉ trích bọn họ. Nhưng cô chưa từng nặng lời với cháu bao giờ, đúng không?"
Giang Đào phải thừa nhận rằng y tá trưởng thực sự rất dịu dàng với cô.
“Đương nhiên cô thích cháu, thứ nhất là vì cháu rất ngoan, chưa bao giờ dùng mánh lới để lười biếng, thứ hai là vì kỹ năng chuyên môn của cháu đủ tốt và ít khi mắc lỗi. Không phải vì cô muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu mà nói vậy đâu."
Những lời này khiến Giang Đào bật cười, cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau khi ăn uống xong, đôi má Giang Đào trắng hồng nhẹ nhàng như trái đào trên cành sắp chín, hấp dẫn mê người.
Vương Hải Yến nghĩ, một cô gái như vậy ai lại không thích được cơ chứ?
Bà đi thẳng vào vấn đề: “Cô có một người chị họ, cô muốn giới thiệu cháu với con trai của chị ấy, tên là Tào An.”
Nói xong, bà mở album ảnh trong điện thoại ra, mở ra một bức ảnh rồi đưa cho Giang Đào.
Giang Đào tò mò nhìn qua.
Người đàn ông trong ảnh đang ngồi trên ghế sofa, nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu bóc một quả cam.
Đây là một bức ảnh sinh hoạt thường ngày rất đỗi bình thường, người đàn ông ăn mặc giản dị, quần tây bình thường phối cùng áo len đen vô cùng tùy ý, không giống những người đàn ông xem mắt khác, gửi đến những bức ảnh tạo dáng giả tạo.
Thậm chí Giang Đào còn có cảm giác bức ảnh này là do người thân hoặc bạn bè chụp trộm nên chỉ chụp được một bên mặt của đối phương.
Giang Đào cũng ngại nên không dám nhìn quá lâu, ngồi thẳng dậy, lễ phép khen: “Cũng khá đẹp.”
Sau khi vượt qua bước đầu "kiểm tra hàng hóa", Vương Hải Yến tiếp tục giới thiệu những điều kiện khác của Tào An.
“Tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm ở thủ đô, sau khi về quê liền bắt đầu phụ giúp công ty của gia đình.”
"Năm nay ba mươi, tuy thằng bé lớn tuổi hơn cháu một chút, nhưng dáng dấp rất đẹp, như cháu vừa thấy đấy, tay dài, chân cũng dài, cao đến 1m9 đó!"
"Nhà lại có tiền, hai trung tâm thương mại trong thành phố này đều của nhà họ đó!"
“Nhân phẩm khẳng định là rất tốt, nếu mà xấu thì cô đã không giới thiệu cho cháu, chỉ là Tào An từ nhỏ đã ăn nói vụng về, cũng không giỏi kết bạn, ở chung với nó có lẽ sẽ có chút nhàm chán, nhưng như vậy cũng có chỗ tốt. Từ trước đến nay nó chưa từng yêu ai bao giờ. Các mối quan hệ nam nữ đều rất trong sáng!"
Giang Đào im lặng nghe, y tá trưởng giới thiệu xong, lúng túng nói: "Điều kiện tốt như vậy, cháu sợ cháu không vừa được mắt anh ấy."
Nguyên nhân chính là do điều kiện kinh tế của gia đình cô và gia đình người ta cách quá xa nhau, Giang Đào chỉ muốn tìm một người có hoàn cảnh môn đăng hộ đối, hòa hợp, bình đẳng sống với nhau.
Vương Hải Yến: “Làm sao có thể không vừa mắt cháu được? Nó cũng đã ba mươi rồi, cũng không thể trì hoãn được nữa. Hơn nữa nhà họ rất giàu có, căn bản cũng không quan tâm đến điều kiện của nhà nữ như thế nào, chỉ là muốn tìm một người có tính cách phù hợp thôi. Tiểu Đào à, cô hiểu nó và cô cũng hiểu cháu. Cô thấy hai đứa rất hợp nhau nên mới muốn nối cầu cho hai đứa, nếu cháu có hứng thú thì hãy thử ăn cùng nhau một bữa trước đi, còn những chuyện khác đừng lo lắng vội."
Giang Đào nắm chặt ngón tay.
Vương Hải Yến cười nói: “Đương nhiên, nếu cháu thật sự không có hứng thú thì cô cũng sẽ không nhắc nữa, chỉ đáng tiếc, Tào An không thích chụp ảnh, đêm qua mẹ nó canh thật lâu mới chụp được một bức ảnh như vậy để gửi cho cô đó."
Giang Đào: …
Y tá trưởng không giống người sẽ gây khó dễ cho cô vì mai mối không thành, nhưng y tá trưởng lại nhiệt tình như vậy, khiến Giang Đào thực sự rất ngại cứng rắn từ chối.
Cô thấp giọng hỏi: “Anh ấy thật sự không để ý đến hoàn cảnh gia đình của cháu sao?”
Vương Hải Yến: “Tuyệt đối không ngại, cô làm việc gì cũng đều rất đáng tin cậy.”
Giang Đào có chút đỏ mặt: "Vậy kính nhờ cô sắp xếp giúp cháu."
*
Ăn tối xong, bà ngoại đi ra quảng trường tập dân vũ, Giang Đào dọn dẹp nhà bếp rồi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Đúng lúc này điện thoại rung lên, âm thanh thông báo phát ra từ WeChat, một lời mời kết bạn mới, biệt danh: Tào An, ghi chú: Do y tá trưởng Vương Hải Yến giới thiệu.
Giang Đào bấm vào "Đồng ý".
Ảnh đại diện của Tào An là bầu trời đêm, vòng bạn bè của anh trống không.
Lúc này, bên kia gửi tin nhắn tới: Y tá Giang, chào buổi tối.
Giang Đào: Chào buổi tối.
Tào An: Y tá trưởng cho cô xem ảnh của tôi rồi sao?
Giang Đào: Ừm, tôi xem rồi.
Tào An: Cô thấy có chấp nhận được không?
Giang Đào sửng sốt một lúc, mới trả lời: Được mà, có vấn đề gì sao?
Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Giang Đào có thể khẳng định trông anh cũng không tệ, chỉ là nước da hơi đen, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí chút nào.
Anh quá cao, cô chỉ cao 1m65, đứng cạnh anh có lẽ chỉ cao tới vai anh, nhưng chuyện này không phải là điều cô không thể chấp nhận.
Quan trọng là cảm giác sau khi gặp nhau như thế nào.
Tào An: Không có gì, cô ấy cũng cho tôi xem ảnh của cô.
Giang Đào biết y tá trưởng đã cho Tào An xem ảnh thẻ làm việc của cô, Tào An có hứng thú, nên y tá trưởng mới tìm đến giới thiệu với cô.
Giang Đào: Ảnh của tôi có vấn đề gì sao?
Tào An: Rất xinh đẹp. Ý tôi là, nếu cô và tôi đều có thể chấp nhận ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy đối phương, vậy thì tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm không?
Giang Đào: Đương nhiên là có thể, xem mắt đều là như vậy mà.
Tào An: Vậy khi nào cô có thời gian?
Giang Đào lật qua lịch làm việc, trả lời: Trưa thứ tư và chủ nhật đều được, ngày nào thì anh rảnh?
Hôm nay là thứ Hai, Tào An chọn thứ Tư.