Tiểu khu Hòa Bình là một tiểu khu cũ với những tòa nhà sáu tầng sát nhau.
Nhà bà ngoại ở phòng 101, tòa nhà thứ 5. Giang Đào đứng trước cửa, vừa định tra chìa khóa vào thì cửa đã được người bên trong mở ra.
Bà ngoại đang cầm một túi rác trên tay, nhìn thấy Giang Đào, bà cụ kinh ngạc: “Sao con về sớm thế?”
Trước khi Giang Đào đi, cô đã nghĩ ra một cái cớ: "Hôm nay thứ tư, ăn cơm xong Tiểu Nhụy còn phải đi làm, cái này bà đưa cho con, bà đi vào nhà trước đi."
Phương Nhụy là bạn thân nhất của cô thời học cấp ba, hai năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy trở lại thành phố Đồng làm việc, làm nhân viên ngân hàng, cũng là đại chiến thần trong việc thúc giục cô kết hôn.
Quả nhiên, bà ngoại không chút nghi ngờ, vỗ nhẹ tay Giang Đào: "Cách có mấy bước thôi, con đi vào đi, đừng làm bẩn chiếc váy trắng này."
Nói xong, bà ngoại xách túi rác đi ra ngoài, bà lão cao khoảng 1m5, hơi béo, nước da hồng hào, tóc nhuộm màu hạt dẻ thời thượng, nhìn trẻ hơn tuổi thật mười mấy tuổi. Là nhân vật cốt cán trong đoàn múa quảng trường ở tiểu khu.
Giang Đào liền vào nhà trước.
Trong bếp vẫn còn mùi thức ăn, trong nồi hầm vậy mà còn lại ba phần canh gà.
Buổi trưa Giang Đào đã ăn rất no, dù sao Tào An cũng không nói nhiều lắm, để không xấu hổ, cô chỉ có thể ăn không ngừng, thịt nướng, cháo bí, trái cây, trà sữa...
Đậy nắp nồi, Giang Đào ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tuần này cô lại phải dùng bữa với Tào An một lần nữa.
Theo lời y tá trưởng nói, nhà họ Tào giàu như vậy, Tào An không cần phải đòi cô lấy lại tiền một bữa ăn, khả năng cao là anh có hứng thú với cô.
Giang Đào sờ sờ mặt mình.
Phương Nhụy từng trêu chọc cô, nói đàn ông là động vật thị giác, cô trông như thế này, đừng nói phải chăm sóc bà ngoại, cho dù cô có thêm ba đứa em thì cũng có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng cưới cô làm vợ.
Lời này có hơi cường điệu một chút, nhưng từ thái độ của sáu đối tượng xem mắt trước đây ít nhất cũng chứng minh được khuôn mặt của Giang Đào quả thực rất hấp dẫn.
Giang Đào không phải là người thích dây dưa, cô từ chối sáu người đó khá quyết đoán.
Hôm nay chủ yếu là do cô đề nghị AA, tạo cơ hội cho Tào An yêu cầu cô mời lại một bữa, vậy thì buổi hẹn vào chủ nhật này, Giang Đào nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này nữa. Không đồng ý chuyện gì với Tào An nữa, sau đó lại nói chuyện với y tá trưởng rằng cô và Tào An không phù hợp.
Sau khi sắp xếp suy nghĩ của mình đâu vào đấy, Giang Đào gạt bộ mặt nghiêm nghị của Tào An ra khỏi tâm trí, thoải mái khẳng định cuộc xem mắt định mệnh này chắc chắn sẽ không thành.
Y tá trưởng Vương Hải Yến hôm nay tan làm sớm, ngồi trên xe cũng không vội khởi động, mà gọi điện cho Tào An trước.
Chuông điện thoại vang lên ba tiếng, điện thoại đã được kết nối, giọng nói trầm trầm của Tào An từ đầu bên kia truyền đến: “Dì ạ.”
Vương Hải Yến: "Ừ, dì vừa tan sở, con hiện tại có bận không?"
Tào An: "Không bận, con đang ở nhà."
Vương Hải Yến không nhịn được cười: “Ăn cơm cùng Tiểu Đào cảm thấy thế nào?”
"Cảm giác muốn biết xem cô ấy nghĩ thế nào."
Vương Hải Yến lập tức hiểu ra một ý khác, buồn cười nói: “Ái chà, đây là vạn tuế ra hoa phải không? Cuối cùng thì cũng gặp được cô gái vừa ý con rồi phải không? Dì còn nhớ trước đây sắp xếp cho con đi xem mắt, hỏi gì cũng "cũng được", nhà gái sợ con nên từ chối, mà con cũng không có chút ý định níu kéo nào, thực ra căn bản là con cũng không thích người ta, thế mà hôm nay lại nói được câu khác rồi đấy."
Tào An: "Dì gọi điện cho cô ấy chưa ạ?"
Vương Hải Yến cảm thấy áy náy: “Đừng sốt ruột , dì và cô bé làm việc cùng một chỗ, ngày mai dì sẽ gặp nhau nói chuyện với cô bé.”
“Chuyện bức ảnh …”
Vương Hải Yến: "Ồi dào, còn không phải dì muốn Tiểu Đào biết về nhân phẩm của con trước để tránh cho cô bé bị khí chất của con hù dọa đấy sao."
“Gặp rồi mới biết còn sợ hơn.”
"Tiểu Đào không khóc đấy chứ?"
"Không khóc, cô ấy rất lịch sự."
Vương Hải Yến: "Đúng vậy, Tiểu Đào rất tốt, tính cách so với vẻ ngoài còn khiến người ta thích hơn, cho nên dì mới muốn giới thiệu cho con. Tào An, con thành thật nói dì nghe xem, nếu Tiểu Đào cũng vì sợ con mà không muốn tiếp tục gặp mặt nữa thì con có định từ bỏ dễ dàng như những lần trước, hay là định chủ động theo đuổi con bé? Chuyện này có liên quan đến việc ngày mai dì gặp Tiểu Đào cần nói những gì, cho nên con phải thành thật nói cho dì biết."
Điện thoại im lặng mấy chục giây, sau đó vang lên giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Vương Hải Yến cười không ngừng, cười xong nghiêm túc nói: "Nên cố gắng là đúng, nhưng chúng ta nhất định phải chú ý phương thức, đừng dọa Tiểu Đào chạy mất."
"Con biết rồi, dì đừng lo."
"Được rồi, nói đến đây thôi, dì lái xe về nhà trước đã."
Cúp điện thoại xong, Vương Hải Yến vẫn tựa vào ghế lái, suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Giang Đào.
Giang Đào vừa ăn cơm xong, bà ngoại lại đi ra ngoài, cô thoải mái ngồi trên sô pha nghe điện thoại, rầu rĩ không vui chào hỏi: “Cô Vương.”
Ở bệnh viện, Giang Đào tuyệt đối không dám dùng thái độ này nói chuyện với y tá trưởng, nhưng hôm nay lại khác, cô bị rơi xuống cái hố to tướng do y tá trưởng đào.
Trong lòng Vương Hải Yến mềm nhũn một giây: "Tội nghiệp, Tiểu Đào, cháu không vui sao?"
Giang Đào: “Không phải không vui, trông anh ấy quá đáng sợ.”
Vương Hải Yến cố ý hiểu sai ý cô: "Cháu cảm thấy nó xấu lắm sao?"
Giang Đào: “Không phải là xấu, mà là quá giống đại ca xã hội đen.”
Với khí chất của Tào An, sẽ không có ai để ý anh đẹp trai hay xấu, đương nhiên, Giang Đào đã xem kỹ ảnh chính diện của Tào An, các đường nét trên khuôn mặt khi nhìn riêng đều rất đẹp, nhưng gộp lại lại thành ra không khác gì ông trùm xã hội đen.
Vương Hải Yến: "Chỉ là giống thôi mà dù sao cũng không phải sự thật. Chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người, nó cũng không muốn có bộ dạng như thế đúng không? Cháu không biết khi còn nhỏ Tào An đáng thương thế nào đâu.Đám trẻ bằng tuổi không ai thích chơi cùng nó, đi học cũng không ai thích ngồi cùng bàn, mỗi khi lớp có hoạt động tổ đội gì đó, bố nó phải đặc biệt đi hối lộ một bạn nhỏ để kết đội với Tào An thì nó mới tham gia được đó."
Giang Đào có thể hiểu được, nhưng cô không thể vì thương cảm cho những trải nghiệm của Tào An khi còn nhỏ mà đem bản thân sa vào vũng lầy, khi yêu đương, cô phải tìm người khiến có thể cho cô cảm giác an toàn, thoải mái. Tào An còn lâu mới làm được điều này chứ đừng nói đến việc khiến cô yêu thích.
Cô giải thích lý do tại sao hai người lại gặp nhau vào chủ nhật: "Cô Vương, sau lần gặp tới cháu không muốn có bất kỳ liên lạc nào với anh ấy nữa. Những ngày tới cô đừng nhắc đến cháu trước mặt anh ấy nữa, tránh để anh ấy hiểu lầm thêm."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vương Hải Yến: "Được rồi, cô hiểu rồi. Là cô không nên dùng ảnh chụp lừa cháu, ngày mai gặp lão sư, cô sẽ chính thức tạ lỗi với cháu."
Giang Đào: "Không cần không cần, cô cũng chỉ là có ý tốt, gia cảnh anh ấy tốt như vậy, chỉ tại cháu nhát gan, thật sự không có cách nào tiếp xúc với anh ấy."
"Không sao, không sao, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé, cô lái xe trước."
Cúp điện thoại, Giang Đào đột nhiên nhớ tới cái gì đó!
Cô quên hỏi về công việc cụ thể của Tào An, trưa nay anh nói qua điện thoại là định chôn cái gì, rốt cuộc là cái gì!
.
Cùng lúc đó, Trương Dương đang ăn tối với bạn bè tại một nhà hàng thịt nướng.
Một vài người đàn ông ở độ tuổi hai mươi, ba mươi tụ tập lại với nhau, ngoài hút thuốc và uống rượu, họ còn nói chuyện về công việc và phụ nữ.
Trương Dương là một trong hai người đàn ông độc thân trong hội, một người bạn đột nhiên hỏi anh ta: "Cô y tá nhỏ mà cậu đăng trong nhóm lần trước, thế nào rồi, có hấp dẫn không?"
Trương Dương muốn giữ thể diện, không muốn kể chuyện mình bị người ta gọi bảo vệ đuổi đi, ngược lại cười tự tin: “Tôi còn đang đuổi theo cô ấy, khi nào được tôi dẫn người ra gặp cậu."
Có người vỗ nhẹ cánh tay khỏe mạnh của anh ta, nói đùa: “Cậu khỏe như vậy, cô y tá nhỏ chắc chắn không chịu nổi đâu.”
Mọi người trên bàn cười một cách ái muội.
Trương Dương vừa đắc ý vừa thấy nóng trong người, phía bụng dưới như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, mấy ngày ở bệnh viện, mỗi lần Giang Đào xoay người từ giường bệnh của anh ta đi ra ngoài, trong đầu anh ta đều sẽ tưởng tượng ra một số hình ảnh không mấy đẹp đẽ.
Ăn tối xong, anh ta về đến nhà đã là mười một giờ tối.
Trương Dương nhìn ngôi nhà mới mới sửa được hai năm của mình, đây là phòng tân hôn mà bố mẹ chuẩn bị cho anh ta, sau đó lại đi đến trước gương ngắm nhìn bản thân trong đó, cao ráo, điều kiện gia đình cũng khá, cũng đủ vốn liếng để theo đuổi y tá nhỏ.
Có câu, gái ngoan sợ bị đàn ông quấn lấy*, câu nói này khẳng định có lý do.
(*) Câu gốc là: 好女怕缠郎, 好男也怕缠郎: Ý nói dù phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sợ người đàn ông mặt dày đeo dai như đỉa, ngược lại đàn ông cũng vậy.
.
Thứ Năm, Giang Đào trực từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối.
Cô đến bệnh viện lúc 7h30, thay đồng phục y tá rồi lập tức bắt đầu bàn giao công việc của ngày mới.
Vương Hải Yến cũng rất bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi đi tìm Giang Đào, hai người ngồi trong phòng nghỉ vừa ăn vừa trò chuyện.
Xét thấy Tào An đã có kế hoạch chủ động theo đuổi, Vương Hải Yến cũng không cố gắng lên tiếng thay anh nữa, dường như đã thật sự muốn bỏ qua chuyện này.
Giang Đào càng thả lỏng hơn, hỏi chuyện chôn cất.
Vương Hải Yến cười sặc sụa: “Cháu nghĩ nó có thể chôn được cái gì, một người sống sao?”
Giang Đào đỏ mặt: “Cháu biết là không phải, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng anh ấy, những người còn lại trong nhà hàng cũng đều chấn động.”
Vương Hải Yến giải thích: “Nó học ngành kỹ thuật dân dụng ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp làm việc ở công ty xây dựng của gia đình. Nó vừa là tổng giám đốc, vừa là kỹ sư. Năm ngoái, nó vừa trúng gói thầu cải tổ đường hầm cũ để xây dựng công viên. Chính là những đường hầm này gây nên sụt lún ổ gà trên mặt đường làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố đó, muốn xây dựng lại công viên thì trước tiên phải lấp những đường hầm đó trước, có đúng không?”
Giang Đào: ...
Hóa ra chôn hầm!
Vương Hải Yến dùng đầu đũa gõ nhẹ vào đầu cô y tá nhỏ: “Sợ thì sợ nhưng cũng không thể suy nghĩ lung tung. Tào An nhà chúng ta là một kỹ sư hàng thật giá thật, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Nếu không phải nó khiêm tốn, mấy năm nay đều có thể được bình chọn là một trong những gương mặt trẻ ưu tú tiêu biểu của thành phố đó, hơn nữa nếu nó đúng là "đại ca xã hội đen" thật thì liệu có thể ký được công trình kỹ thuật trong thành phố không?"
Giang Đào ngoan ngoãn nhận sai.
Buổi chiều, tôi lại tiếp tục đi đi lại lại trong khu vực điều trị, bận rộn.
Trương Dương vừa tan sở, chưa kịp ăn gì đã vội vàng chạy đến bệnh viện, đứng ngoài cổng khoa ngoại tổng hợp, nói với y tá trực ban rằng mình muốn gặp Giang Đào.
Y tá trực ban có ấn tượng với anh ta, cau mày hỏi: “Cô ấy đang làm việc, anh tìm cô ấy làm gì?”
Vậy mà Trương Dương lại rời đi luôn.
Y tá trực ban có chút nghi hoặc, nhân lúc rảnh rỗi đã gửi tin nhắn thoại cho Giang Đào để giải thích tình hình, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Giang Đào xem xong tin nhắn, nếu Trương Dương vẫn còn chờ ở dưới thì mới đau đầu, hiện tại anh ta đi rồi thì cô cũng không nghĩ nhiều.
Tám giờ tối giao ban, Giang Đào cùng y tá Lý Văn Tĩnh đi thang máy xuống đã là tám giờ ba mươi.
“Eo của chị đau quá, ngày mai phải xoa bóp ấn huyệt, nếu không chị sợ đến tối sẽ không chịu nổi.”
Thang máy từng tầng từng tầng đi xuống, Lý Văn Tĩnh khoác tay lên eo hỏi Giang Đào: “Em có muốn đi cùng không?”
Giang Đào: “Em không sao, buổi chiều em thích đi ngủ hơn.”
Lý Văn Tĩnh ghen tị: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Đào cười: “Chị cũng chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi mà.”
Hai người đang trò chuyện, xuống đến tầng một, Giang Đào tạm biệt những đồng nghiệp vẫn đang đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm rồi bước ra khỏi thang máy.
Vừa mới đi qua sảnh khoa nội trú, một người ngồi đang dưới đất cạnh cửa đột nhiên ngẩng đầu lên, Giang Đào thản nhiên nhìn qua, trong lòng đánh bộp một tiếng.
Trương Dương mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi rồi đứng dậy, đi về phía cô hỏi: "Sao em tan làm muộn thế? Năm giờ hơn tôi đã ở đây đợi em rồi."
Anh ta cao khoảng 1m8, chỉ thấp hơn Tào An một chút, nhưng cũng mang lại cho Giang Đào cảm giác uy hiếp không kém.
Đối với loại người bám dai thế này, Giang Đào càng không thể làm hành động nào đáp lại đối phương, lạnh lùng tiếp tục đi ra ngoài.
Trương Dương đi phía sau cô hai bước, hai tay đút túi quần, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn của cô y tá nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự thích em, cho tôi một cơ hội nhé?”
"Có muốn cùng nhau ăn cơm không? Chờ em từ nãy đến giờ, tôi đói bụng lắm rồi."
"Tôi lái xe tới đây, là chiếc ô tô đằng kia kìa, tôi đưa em về nhé?"
Bên ngoài khoa nội trú có một dãy bãi đậu xe, Giang Đào không nhìn theo hướng Trương Dương chỉ mà chỉ đi theo hướng của mình.
Thế là Trương Dương cũng không thèm đi lấy xe nữa, tiếp tục đi theo Giang Đào.
Giang Đào thường ngày đi xe buýt đến bệnh viện, tối nay gặp phải Trương Dương, cô sợ Trương Dương đi theo mình đến tận tiểu khu nên đã bắt taxi.
Lái xe: “Đi đâu vậy?”
Giang Đào liếc nhìn Trương Dương bị nhốt ở bên ngoài: "Anh cứ lái xe trước đi, lát nữa tôi sẽ nói địa chỉ cho anh."
Tài xế cũng nhìn Trương Dương rồi lái xe đi.
Mãi cho đến khi không thấy Trương Dương đâu nữa, Giang Đào mới báo địa chỉ của mình cho tài xế, nghĩ rằng Trương Dương sẽ quay lại lấy xe, đến khi anh ta lái được xe ra ngoài thì đã mất dấu chiếc taxi của cô rôi.
Cho dù là như vậy thì tâm trạng của Giang Đào vẫn rất u ám.