Trời mùa hè có lúc nắng lúc mưa.
Giang Đào từ phòng ngủ bước ra, thấy bà ngoại đang lấy ô che mưa từ trên nóc tủ đồ ở huyền quan. Cái ô màu xanh da trời, là ô của cô.
Cô rõ ràng đã ra trường đi làm lâu như vậy rồi, bà cụ vẫn cứ chăm nom cô như học sinh tiểu học, ngay cả ô cũng phải chuẩn bị trước cho cô.
So với cảm giác bất đắc dĩ, thật ra cô càng thấy hạnh phúc nhiều hơn. Hồi còn đi học trên thành phố lớn, cảm thấy cô đơn quạnh quẽ thì gọi điện cho bà, nghe bà lải nhải kể chuyện nhà là hết buồn ngay. Đi làm ở bệnh viện gặp người bệnh giận cá chém thớt, nhớ đến trong nhà có bà cụ cưng yêu cô như báu vật, những ấm ức đó sẽ lập tức tiêu tán.
Tựa như chồi non mới mọc, lần đầu gặp nắng sợ phỏng, lần đầu gặp gió sợ gãy, nhưng rễ cây bám chặt dưới nền đất sẽ mạnh mẽ giữ lấy nó, mãi cho đến khi cành lá của nó cứng cáp dần, có thể một mình đảm đương một phía, mãi cho đến khi trên thân lại mọc thêm nhiều nhánh mới, xum xuê rậm rạp, cùng nhau tạo thành một cái cây, một mái nhà.
“Bà xem thời tiết dự báo, lần này mưa sẽ rất lớn, đến chạng vạng ngoài đường kiểu gì cũng ngập nước, con vẫn nên mặc quần đùi đi.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play