Tuy nhiên, chó con lưu lạc trên đường phố chỉ là một ảo ảnh. Sau một thoáng yếu đuối, Thư Vưu nghiêng đầu tiếp tục hát!

"Yêu em~! Đừng quỳ~~! Tôi trông như thế nào!!!”

Lận Minh Húc : ... Quên đi!!

Vào ngày này năm sau, anh sẽ chọn vùng đất phong thủy tốt nhất cho Thư Vưu.

Anh mặt không đổi sắc, cứng rắn kéo tay Thư Vưu ra khỏi tay mình, đi ra khỏi phòng ngủ chính. Nhưng mà không bao lâu sau, tiếng hát bên trong ngừng lại, im lặng tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Lận Minh Húc ngồi ở bàn ăn bên ngoài gõ bàn phím, đưa tay xoa thái dương có chút đau, thầm nghĩ hẳn là Thư Vưu đang ngủ, như vậy cũng tốt, anh còn có mấy hợp đồng muốn xem. 

Nhưng...

Nhưng……

Anh chợt nhìn xuống gầm bàn ăn và thấy một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào mình!

"Thư Vưu !!"

Thư Vưu chớp chớp mắt, bĩu môi nói: "Anh không tắt đèn.”

"Cái gì?"

"Anh không tắt đèn."

Người thanh niên chỉ tay vào phòng ngủ chính, đau đớn nói: "Lãng phí! Đó là tội ác lớn nhất!”

Lận Minh Húc:….

Anh đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, xách người trở lại giường, nhét người vào chăn - tắt đèn, động tác liền mạch.

……Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

*

Sáng hôm sau, Thư Vưu thức dậy với tinh thần sảng khoái.

Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, con người thoải mái, tinh thần vui vẻ. 

Cậu mở mắt ra, tuy rằng trước mắt vẫn là trần nhà ố vàng của căn nhà cho thuê nhưng thể xác và tinh thần cậu đều tỏa sáng, cảm giác hoàn toàn khác!

Thư Vưu vươn vai ngồi dậy, run rẩy rời giường, ra khỏi phòng ngủ liền thấy cửa phòng bếp đang mở, Lận Minh Húc thế mà đang chiên trứng.

Dầu kêu xèo xèo, trứng thơm lừng, rắc một ít tiêu trắng lên trên, nhìn có vẻ mềm và ngon. Tay áo của đối phương xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, vẻ mặt tập trung, góc nghiêng nhìn đặc biệt đẹp trai – chỉ là không biết vì sao, trong mắt anh dường như có một tia mệt mỏi, giống như là không ngủ ngon.

Thư Vưu sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, Lận Minh Húc liếc mắt đã nhìn thấy, hỏi: "Tỉnh?”

“À!”

Thư Vưu còn chưa rửa mặt, trên đầu còn có một chỏm tóc ngông ngốc, nghe vậy lắc lắc:  "Tỉnh rồi.”

Lận Minh Húc lại hỏi: “Có đói không?”

Thư Vưu ngơ ngác gật đầu, thành thật nói: "Đói.”

Cậu đi tới bàn ngồi xuống. Lận Minh Húc hỏi: “Đánh răng chưa?”

Thư Vưu: "... Chưa nữa.”

Cọng tóc ngốc rũ xuống, cậu đơ mặt đứng dậy đi tới nhà vệ sinh. Sau một hồi quay lại thấy Lận Minh Húc đã đặt phần chén đũa vào vị trí của cậu.

...... Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?

Thư Vưu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trời nhiều mây.

Cậu bừng tỉnh và lẩm bẩm: "Mình còn chưa tỉnh ngủ.”

Sắc mặt Lận Minh Húc tối sầm lại: "Lại đây ăn sáng.”

Thư Vưu không chỉ không nhúc nhích, còn tiếp tục lẩm ba lẩm bẩm: "Xong rồi, bữa sáng cuối cùng.”

Lận Minh Húc cười lạnh: "Nhớ ra rồi? ”

"Hả?"

Thư Vưu mờ mịt: "Ba ngàn tệ còn chưa thanh toán sao?” 

Ánh mắt Lận Minh Húc lạnh lùng, dùng dao thái cắt ‘phụp’ thịt xông khói thành hai khúc: "Nghĩ lại.”

Thư Vưu run rẩy, lập tức bắt đầu suy nghĩ lung tung, nửa ngày mới thắc mắc: "Tối qua tôi về nhà như thế nào?”

Sau khi uống rượu cậu không chỉ không phân biệt được người hay là thú, mà còn cái gì cũng không nhớ, y chang mất trí nhớ vậy đó.

Có vẻ như... có một anh chàng đẹp trai trông rất giống Lận Minh Húc đưa cậu, nhưng cụ thể làm và nói cái gì, cậu hoàn toàn không có ấn tượng.

Không phải là...

Thư Vưu lén nhìn con dao màu trắng trên bếp, rồi vặn vẹo trên ghế: “…Tối qua tôi có làm gì không?”

Lận Minh Húc đưa thịt xông khói đã chiên cho cậu, thản nhiên nói: "Cái gì cũng làm.”

Thư Vưu: !!

Sắc mặt cậu trắng bệch, môi run rẩy: "Đều làm?”

Lận Minh Húc nhìn một lát, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ừ, đều làm.”

"Tôi, tôi..."

Thư Vưu hoảng sợ, lắp bắp lại hỏi một lần nữa: "Đều, đã làm rồi sao?”

"Đúng."

Lận Minh Húc cũng không chê phiền, lại trả lời thêm một lần, “Đều làm.”

"Tôi thực sự ..."

Thư Vưu bất an nuốt nước miếng, cẩn thận đặt câu hỏi: "Tiền của tôi bị mất hết?”

Lận Minh Húc: ???

Cậu sao mà tổng kết được ra câu này vậy?

Đối phương lập tức đen mặt, "Không phải cái này.”

"Không phải sao..." Thư Vưu trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Không phải là tốt rồi, phù..."

Để giải tỏa cảm xúc thăng trầm nãy giờ, cậu ngay tại chỗ hít thật sâu ba lần.

Lận Minh Húc ý vị thâm trường nói: "Xem ra cậu sợ nhất cái này.”

Thư Vưu giật mình, ngại ngùng cười nói: "Đương nhiên, không có tiền sao sống nổi.”

Lận Minh Húc không tỏ ý kiến. Thư Vưu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không nghĩ ra được cái gì, đành phải khẩn trương hỏi: “Là tôi làm cái gì à? Có liên quan gì đến anh không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lận Minh Húc đã mang hết bữa sáng ra bàn ăn, ngồi đối diện cậu, nghe xong nhẹ nhàng nhìn Thư Vưu, cái gì cũng không chịu nói.

Thư Vưu trong đầu leng keng một tiếng, bỗng nhiên có một suy đoán khó tin.

“Anh..”

Cậu khô khốc hỏi: "Tôi... đã làm ba chấm với anh à?” 

Lận Minh Húc bỗng nhiên cười ha hả, đôi mắt thâm thúy và nguy hiểm, như thể có thể phóng ra tia laser giết người bất cứ lúc nào: "Cậu cảm thấy có thể sao?”

Thư Vưu vội vàng lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng, tôi nói giỡn để không khí bớt căng thẳng đó mà. Anh hiểu không?”

Bầu không khí không ổn chút nào.

Thư Vưu đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt.

Lận Minh Húc cầm đũa lên.

Lận Minh Húc gắp trứng gà.

Lận Minh Húc: ...

Anh gõ gõ bàn, lạnh lùng nói: "Ăn mau ”

Thư Vưu gật đầu: "À à! Ăn chớ!”

Bữa sáng trước mắt nhìn rất ngon, còn rất phong phú.

Trứng, sữa, thịt xông khói và bánh sandwich. Thư Vưu cầm lấy bánh sandwich, cắn một cái.

"Í!"

Ngon quá!

Không ngờ Lận Minh Húc tuy không nấu được nhiều món nhưng món nấu được lại rất ngon.

Cậu lại cắn một miếng lớn, nhân cơ hội vỗ mông ngựa, "Ăn ngon.”

"Món ăn hảo hạng như vậy nhất định là do Michelin làm rồi!”

Lận Minh Húc cười lạnh: "Không phải.”

Thư Vưu không nản lòng: “Vậy chắc chắn là đầu bếp cấp quốc gia làm.” 

Lận Minh Húc thở dài: “Tập trung ăn đi.” 

Thư Vưu thấy thế không ổn, vội vàng cúi đầu, ý đồ đắm chìm trong đồ ăn ngon để lừa gạt qua cửa ải.

Toàn bộ quá trình đều bị Lận Minh Húc nhìn.

Ăn xong bữa sáng, Thư Vưu tự giác đi rửa chén, thuận tay lau dọn bếp, sáng bóng sạch sẽ, có thể phản chiếu luôn. Lận Minh Húc đi vào rót nước, không khỏi nhướng mày, thuận miệng hỏi: "Cậu mà cũng biết dọn vệ sinh?”

Thư Vưu kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Trước kia tôi phải dọn dẹp mấy trăm căn phòng.”

Mấy trăm căn phòng...

Ánh mắt Lận Minh Húc trầm xuống, bình tĩnh đưa khăn giấy cho đối phương. Thư Vưu mừng rỡ nói: "Cảm ơn bạn trai.”

Thư Vưu thẹn thùng cúi đầu: "Bạn trai anh thật tốt.”

Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: "... Không cần khách khí. ”

Hai người cùng giường dị mộng, lòng dạ đề phòng lẫn nhau. Đột nhiên điện thoại của Thư Vưu vang lên. Thấy là Ngô Hữu Triết, người đã giới thiệu công việc hôm qua cho cậu, Thư Vưu lập tức lấy lại tinh thần nhấn nút nghe. 

"Alo? Tiểu Thư à, là tôi đây, Ngô Hữu Triết nè!”

Thư Vưu nhiệt tình vô cùng: “Ngô ca, tiền của câu lạc bộ ngày hôm qua gửi tới hả?”

Ngô Hữu Triết nghẹn một chút, không ngờ vừa mới bắt đầu đã trực tiếp như vậy, cười gượng một tiếng, "Gởi rồi, chú mày thêm wechat của anh đi, rồi tôi chuyển qua cho!” 

Thư Vưu tức khắc mừng rỡ: " Được, không thành vấn đề Ngô ca!”

Cậu không nói hai lời thêm Ngô Hữu Triết, ngồi chờ gửi tiền.

Ngô Hữu Triết nghe thấy bên kia không có tiếng nói: "Thư Vưu? Thư Vưu? Tín hiệu bên cậu không tốt à? aloooo”

Thư Vưu kinh ngạc nói: "Không phải anh nói chuyển tiền sao?”

Ngô Hữu Triết: "..."

Hắn nghẹn một giây, sau đó chuyển tiền. Xong xuôi, ho nhẹ, đánh tiếng trước: “Thư Vưu à, đại ca có một tin tốt muốn nói chú em đây.” 

Thư Vưu đang xác nhận số dư, nghe vậy phản xạ có điều kiện nói: "Bọn họ cho nhiều tiền hơn?”

“...... Điều đó thì không có.”

“Vậy là anh muốn cho tôi thêm?”

“...... Cũng không phải.”

Thư Vưu kinh ngạc hỏi ngược lại: "Vậy có tin tốt là gì?”

Ngô Hữu Triết nói: "Khụ, là như vậy... Hôm qua khi cậu biểu diễn, trong số khán giả xem vừa vặn có một biên đạo truyền hình, nói cảm thấy không tệ. Tối qua ông ấy đã liên lạc với tôi và hỏi cậu có ý định đến chương trình của ông ấy làm khách mời không. Nếu cậu có hứng thú thì hôm nay có thể bắt đầu.” 

Một chương trình truyền hình?

Thư Vưu chưa bao giờ có loại trải nghiệm này vui sướng hỏi: "Nói như vậy, ông ta là nhìn trúng tài năng của tôi.” 

“...... Không, không.”

Ngô Hữu Triết thành thực nói: "Ông ta nhìn trúng mặt cậu.”

Thư Vưu đột nhiên mất hứng thú, nhưng Ngô Hữu Triết lại cảm thấy hứng thú —— hắn vốn là người đại diện đứng đắn trong giới giải trí, chẳng qua gặp phải khó khăn trong lúc khởi nghiệp,, mới tận dụng triệt để chứng chỉ người đại diện của mình, thuận thế mở công ty MCN.

Hiện tại công ty của hắn phá sản, có chứng chỉ người đại diện nhưng dưới tay lại không có người, vừa hay lúc này Thư Vưu từ trên trời rớt xuống, quả đúng là bánh trời cho.. à không duyên trời ban.

Ngô Hữu Triết liều mạng khuyên nhủ: "Là chương trình đặc biệt nổi tiếng ở nước chúng ta, trước kia vợ tôi đặc biệt thích xem, mỗi ngày đều bật TV.”

Thư Vưu  không quan tâm: "Ồ.”

"Biên đạo này tôi cũng biết, người cũng không tồi, đến lúc đó tôi bảo ông ấy cho cậu thêm vài cảnh quay, làm tốt thì sẽ nổi tiếng. Cậu có muốn trở thành một ngôi sao lớn không?"

Thư Vưu không có hứng thú: “Ồ.”

Ngô Hữu Triết cắn răng nói ra ưu thế cuối cùng: "Chỉ cần xong, ghi hình một kỳ cho được mười vạn tệ.”

Mười vạn tệ!

* Tầm 360tr vnd

Thư Vưu lập tức nhảy dựng lên: “Ở đâu? Tôi tới liền?”

Ngô Hữu Triết: "... Đài truyền hình.”

Làm một người đại diện hợp chuẩn, sau khi báo địa chỉ cụ thể cho cậu vẫn không quên dặn dò mấy câu mới cúp máy.  

Thư Vưu vui vẻ thay quần áo và đi ra ngoài, trước khi đi, cũng không quên nói với Lận Minh Húc một tiếng.

Lận Minh Húc nghe đối phương nói đi làm, theo bản năng cảnh giác: "Tiểu Cư Xá?”

Thư Vưu hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Đài truyền hình!”

“......Phàn nàn về bạn trai của cậu?”

"Chương trình tạp kỹ!"

Lận Minh Húc híp mắt đánh giá cậu, trông không giống nói láo, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, ẩn giấu đi sát khí nói: "Cấm uống rượu.”

Thư Vưu sau lưng phát lạnh: Quả nhiên tối hôm qua uống rượu đã xảy ra chuyện gì đó.

Thế nhưng, cậu thật sự không nhớ ra.

Thư Vưu nhảy nhót ra khỏi nhà, trước khi đi quay đầu, vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, tôi là một người đàn ông sẽ về nhà ăn tối.”

Lận Minh Húc: Không, cậu đừng là được không?

Một giờ sau, Thư Vưu đến đài truyền hình, Ngô Hữu Triết đã sớm ở trong đại sảnh chờ cậu, giúp cậu lấy giấy chứng nhận ra vào tạm thời, đưa người lên lầu.

Bởi vì hiện tại chỉ có đúng một ‘cây hái ra tiền’ này dưới tay, nên Ngô Hữu Triết rất quan tâm săn sóc, tăng gấp đôi sự ân cần.

"Thư Vưu à, trong nhà cậu còn có ai nữa?"

Thư Vưu suy nghĩ một chút, ba mẹ nguyên chủ đều qua đời, cũng không có họ hàng thân thích gì, vì thế há mồm nói: "Không con không cái, không nhà không người thân.”

Ngô Hữu Triết lại hỏi: "Vậy bạn trai cậu làm gì?”

“Dân thất nghiệp lang thang, thuê gì làm nấy, không cần thiết không làm việc.”

Ngô Hữu Triết trong lòng lộp bộp: "Vậy chi tiêu hàng ngày của hai người thì sao?”

Thư Vưu lắc đầu thở dài: "Chung quy là một mình tôi gánh vác tất cả. Nếu không sao tôi phải ra ngoài kiếm tiền?”

Ngô Hữu Triết khó có thể không nghĩ đến những tên tra nam điển hình. 

Tâm lý của cha già phát tác, miễn cưỡng cười nói: "Thư Vưu à, vậy có phải cậu rất thích bạn trai của mình không? Còn vì hắn không đi theo hướng thanh thuần nữa, ha ha.”

Thư Vưu đương nhiên gật gật đầu: " Đúng vậy, tôi yêu anh ấy rất nhiều, nhất định phải vì anh ấy thủ thân như ngọc, một lòng một dạ.”

Ngô Hữu Triết không nói lời nào, lo lắng sốt ruột suy nghĩ phải làm sao bây giờ, trong lòng lại rối rắm—— giới thiệu công việc cho Thư Vưu, rồi cậu ta lấy tiền đi nuôi trai b…ồ không, là đi nuôi bạn trai. Vậy nếu không giới thiệu thì để cậu ta mặc hoàng bào đi giao hàng à.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

*Hoàng bào ý là đồng phục của một hãng giao hàng bên trung, mấy anh mặc áo màu vàng trên tiktok. Dân bên đó gọi là Hoàng bào nha. 

Hắn không thể không hỏi: “Sao cậu lại yêu anh ta nhiều như vậy?”

Thư Vưu ngượng ngùng cụp mắt xuống: “Bởi vì anh ấy đẹp trai còn tôi nông cạn.”

"Hự..."

Ngô Hữu Triết hận sắt không thành thép, không thể kiểm soát được biểu cảm của mình. Thang máy kêu ting tong khi lên đến tầng mười hai, còn hắn vẫn đang cố gắng khuyên nhủ cây rụng tiền của mình. 

"Đây là một cơ hội, chúng ta nhất định giành được! Chờ cho đến khi cậu có tiền, muốn cái gì cũng được.”

Không ngờ Thư Vưu lại xấu hổ cười: “Không, tôi chỉ muốn tiền.”

Ngô Hữu Triết: "... Cũng được ha.”

Thư Vưu gõ cửa đi vào. Vừa đi vào mới phát hiện —— ây da, còn có rất nhiều người!

Đây là một phòng thu rất lớn, bên trong hơn một nửa dùng làm trường quay, còn lại là phòng thay đồ và phòng thử đồ, còn có để các loại thiết bị quay phim.

Thư Vưu đi theo Ngô Hựu Triết đến khu khách mời, người còn chưa đủ, Ngô Hữu Triết bảo cậu tìm một vị trí ngồi xuống trước, còn mình đi gắn kết làm quen.

Cậu vừa mới ngồi xuống, thiếu niên trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang trọng bên cạnh liền quay đầu lại: "Anh cũng đến đây vì Phó Hiểu Tinh à?"

Thư Vưu tò mò, "Phó Hiểu Tinh là ai?”

Đối phương lập tức hừ lạnh một tiếng, "Phó Hiểu Tinh mà anh cũng không biết? Đó là nữ thần của tôi!”

Thư Vưu chớp chớp mắt: "Vậy cậu có biết tôi là ai không?”

Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của đối phương, thiếu niên sửng sốt một chút, cẩn thận hỏi xác nhận: "Vậy anh là?”

Thư Vưu nâng cằm kiêu ngạo nói: "Tôi là người mà cậu không biết!”

Người thanh niên: "..."

Trước khi Thư Vưu suýt đánh nhau với đối phương bằng võ mồm, thì các các khách mời đã đến đông đủ, tổ chương trình bắt đầu giải thích những điều cần chú ý.

Liên quan đến kiếm tiền, Thư Vưu hết sức chăm chú, cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu cũng tự giác dựng thẳng lên.

Chương trình này gọi là: “Anh Hùng vượt ải!", vốn là một chương trình tạp kỹ chủ đề sinh hoạt.

Chẳng qua mấy năm gần đây rating chương trình bắt đầu giảm, tổ tiết mục lại thay đổi người phụ trách mới, mạnh dạn đề nghị mời nghệ sĩ nổi tiếng đến tham gia chương trình, để nâng cao tỉ suất người xem.

Khách mời mấy tập tiếp theo chính là nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay - Phó Hiểu Tinh, cho nên cũng có fan trà trộn vào ——chẳng hạn như người bên cạnh cậu nè.

Tổng cộng có tám vị khách mời trong tập này, được chia thành hai đội đỏ và xanh, lần lượt do một nghệ sĩ làm đội trưởng, cạnh tranh với nhau. Biên đạo nhìn dáng người của Thư Vưu, lại nhìn những người khác, sau đó phân cậu vào nhóm Phó Hiểu Tinh ở bên tay trái.

Không bao lâu, Phó Hiểu Tinh xuất hiện, nhỏ nhắn ngọt ngào, với nụ cười tươi thân thiết, quả thật rất có dáng vẻ nữ minh tinh.

Cô đi tới cùng mọi người tán gẫu vài câu, nũng nịu nói: "Ai nha, phương diện này tôi là người mới, lát nữa mong mọi người giúp đỡ.”

Ba nam khách mời nhao nhao vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chỉ có Thư Vưu không hề đáp lại, đối với vẻ đẹp của cô thờ ơ, lập tức khiến Phó Hiểu Tinh chú ý.

Phó Hiểu Tinh hơi nhíu mày, xoay người nhỏ giọng hỏi người đại diện nhà mình: "Đó cũng là một người khách mời? Tại sao tôi nhìn thấy không giống?”

"Là khách mời đó…” 

Người đại diện cẩn thận quan sát Thư Vưu, cũng không quá xác định: "Có bộ dáng khá đẹp, có lẽ tổ tiết mục cũng muốn tìm một người lên hình ổn áp.”

Phó Hiểu Tinh trong lòng không thoải mái: "Có thể đổi người khác không? Đều ở trong một đội, lúc ống kính tới chắc chắn sẽ cướp mất khung hình của tôi.” 

Người đại diện nghĩ cũng có lý, liền đi tìm biên đạo.

Tạm thời thay đổi đội ngũ mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Thư Vưu không rõ, nghe theo an bài.

Sau đó, chương trình bắt đầu quay.

"Được, hiện tại chúng ta bắt đầu cuộc thi! Phía trước có ba cửa ải, theo thứ tự là chạy bộ, vượt chướng ngại vật, và cuối cùng là mê cung nhỏ... Bất cứ ai đến đích đầu tiên, nhận được tấm vé này sẽ giành chiến thắng!”

"Điều đáng nói là giải thưởng này là đệm giường đôi Simmons do Bomy Home tài trợ! Giá gốc 37980 tệ! Rất thoải mái!”

Nệm Simmons.

Những từ này giống như đã khơi dậy niềm đam mê cuồng nhiệt của Thư Vưu, cọng tóc ngố trên đầu cậu lập tức dựng đứng lên, cùng với tiếng súng xuất phát, Thư Vưu đột nhiên lao ra như một con ngựa hoang thoát cương chạy như điên ra ngoài. 

Phó Hiểu Tinh khó khăn lắm mới bày ra tư thế, liền nhìn thấy đối diện một bóng dáng dẫn đầu chạy vọt về phía trước. 

“Thấy rồi! Thấy rồi! Có một vị khách đang chạy ở đầu! Tốc độ của người này hiện đang là nhanh nhất.” 

“Trời ơi! Làm thế nào cậu ấy có thể nhanh như vậy? Quá nhanh rồi! Thực sự quá nhanh rồi!”

"Đến rồi! Đến rồi! Đột phá! Kỷ lục nhanh nhất của chương trình này đã bị phá vỡ trong ngày hôm nay! Hãy quay cận cảnh vị khách nam này và vỗ tay cho tinh thần thể thao của cậu ấy nào!"

Thư Vưu cầm phiếu đổi thưởng đại biểu cho giải thưởng không buông tay, trong lòng vui vẻ nở hoa.

Phó Hiểu Tinh: "..."

Ê-kíp chương trình tuyên bố nghỉ ngơi nửa tiếng, bố trí địa điểm mới. Phó Hiểu Tinh càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận, vừa hay lại có một cuộc điện thoại gọi tới.

Thấy rõ thông tin cuộc gọi hiển thị trên màn hình, cô lập tức bĩu môi khóc lóc kể lể ——

"Lục Thần Bân! Anh mau đến đi, em bị người ta khinh dễ nè!” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play