Đêm khuya vắng lặng, trong phòng khách vang lên hàng loạt âm thanh kỳ lạ.
“Bẹp, bẹp”
"Đi, đi..."
“Hự hự”
"Chi chi..."
“À úuuuuuuuuu…”
Thư Vưu trên sô pha, xoay tới xoay lui, lăn qua lăn lại, cuối cùng nhảy dựng lên! Hát rống lên!
"Yêu em~~! Cô đơn~! Đi trong con hẻm tối!!!!”
Lận Minh Húc bỗng nhiên muốn giết người diệt khẩu, theo đúng nghĩa đen.
Anh muốn đưa tay ngăn Thư Vưu lại, nhưng đối phương chỉ hát được một câu, đột ngột im lặng, sau khi uốn éo vài cái nữa nằm trở lại sô pha, bắt đầu cởi quần áo.
Lận Minh Húc:….
Áo khoác vào cửa liền nằm trên mặt đất, bây giờ là áo thun cổ chữ V bên trong. Thư Vưu tìm nút áo, không tìm được, ngược lại sờ xuống nút duy nhất trên quần, lập tức cười toe toét——
"Ồ!"
Khóa kéo được kéo ra, sắc mặt Lận Minh Húc tối sầm lại, dùng tấm thảm mỏng che lại cho cậu.
Tháng mười cuối thu, nhiệt độ ban đêm khá lạnh. Nhưng mà Thư Vưu đã uống rượu và cảm thấy nóng toàn thân. Chỉ lại nghe một tiếng lạch cạch, cái quần cởi được một nửa, treo vắt vẻo ở bên cạnh sô pha.
Thái dương của Lận Minh Húc lại bắt đầu nổi gân xanh.
Thư Vưu cởi quần ra, có lẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bắt đầu suy nghĩ lại chuyện cúc áo. Lận Minh Húc xác định người này thật sự uống say, đè nén cảm xúc phức tạp, thấp giọng hỏi: "Thư Vưu?”
"Ơi?"
Thư Vưu nháy mắt mấy cái, mờ mịt nhìn về phía Lận Minh Húc. Đôi mắt xinh đẹp vừa đen vừa sáng, bên trong tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc hơi dừng lại, trầm giọng nói: "Cậu đi vào phòng ngủ ngủ đi.”
“Ò?”
Thư Vưu lại ngơ ngác đáp lại, tóc rối bù, trên đỉnh đầu có một cọng tóc lắc qua lắc lại.
Lận Minh Húc thấy cậu không phản đối, đưa tay muốn kéo người dậy, Thư Vưu nửa dựa vào, toàn bộ trọng lượng thân thể đều đè lên người Lận Minh Húc.
"Hí hí."
Thư Vưu thuận tay sờ anh một cái: "Ngực anh thật lớn.”
Khuôn mặt Lận Minh Húc vặn vẹo: " Nói tiếng người. ”
"À." Thư Vưu bừng tỉnh ngộ, một lần nữa sửa lại từ ngữ: "Cơ ngực của anh thật lớn.”
Lận Minh Húc đánh rớt tay cậu, hít sâu để bình phục xúc động muốn diệt khẩu.
Nửa lôi nửa kéo, cuối cùng cũng đi tới phòng ngủ. Chỉ là còn chưa tới cửa, Thư Vưu đột nhiên bừng tỉnh, ra sức giãy dụa: "Không đúng! Đây không phải là đường đến phòng ngủ!”
Lận Minh Húc nhíu mày: "Đây không phải phòng ngủ thì là cái gì?”
“Không phải!”
Thư Vưu cực lực vặn vẹo, thiếu chút nữa ngã xuống đất: "Bên kia! Phòng ngủ ở đằng kia!”
Lận Minh Húc theo phương hướng cậu chỉ và nhìn thấy phòng ngủ chính.
Ngôi nhà chỉ có hai phòng ngủ.
Trước đây mỗi người một, nhưng kể từ khi… Sau đó, Thư Vưu nhất định phải ngủ cùng anh ta.
Lận Minh Húc hiểu, nhưng mà hiện tại Thư Vưu uống say, cũng không tỉnh. Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Được.”
Sau đó hắn đưa Thư Vưu đến giường lớn trong phòng ngủ chính, xoay người muốn rời đi.
...... Không đi được.
Thư Vưu gắt gao túm lấy góc áo anh, giống như một con hải cẩu nhỏ vỗ vây trên bãi biển, mạnh mẽ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ánh mắt sáng ngời nói: "Mau tới!”
Lận Minh Húc nhìn xuống cậu.
Đôi mắt đen láy của thanh niên trông mong nhìn anh, không chớp một cái, giống như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời, lần lượt lấp lánh.
Đáng tiếc Lận Minh Húc không hề xúc động, thậm chí ôm tay lạnh lùng nhìn.
"Thư Vưu."
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Buông tay."
"Không buông."
Thư Vưu cố chấp nói: "Cùng nhau ngủ nha~~~”
Chữ nha này làm cho Lận Minh Húc run rẩy ba lần.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Buông ra!”
“Không.”
Gân xanh trên trán Lận Minh Húc lại nổi lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười lạnh nói: "Không buông tay, vậy tôi hỏi cậu một chuyện.”
"Ò?"
Thư Vưu sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ sẽ chuyển biến như vậy, nhưng rất nhanh, do dự nói: "Hỏi thì cùng nhau ngủ sao?”
"Đúng."
Lận Minh Húc thầm nghĩ mình cũng không đồng ý với cậu ta ở trên một cái giường ngủ cùng nhau, nhẫn nại mở miệng nói: "Tôi hỏi cậu, ngày đó sao cậu không cùng Lục Thần Bân đi?”
"A?"
Thư Vưu ngây người, không nói gì.
Lận Minh Húc cho rằng Thư Vưu uống say nên phản ứng chậm, đợi một lát, lại không đợi đến khi đáp lại. Anh nhíu mày, lại hỏi: "Thư Vưu?”
Thư Vưu mờ mịt nói: "Anh hỏi xong chưa?”
Lận Minh Húc bỗng nhiên có dự cảm không tốt: “ Xong rồi.” ( truyện trên app T Y T )
Thư Vưu tiếp tục nhiệt tình vỗ ga trải giường, vui vẻ nói: "Vậy ngủ cùng nhau đi!!”
Lận Minh Húc…chân mày Lận Minh Húc lúc này đúng thành chữ xuyên đậm nét.
* chữ này nè 川
"Thư! Vưu!”
"Tôi đây!"
Thư Vưu gật gật đầu hai cái, cọng tóc ngố dựng thẳng lên: "Bạn học Tiểu Ái! có chuyện gì vậy?”
...... Lận Minh Húc quyết định từ bỏ.
Hít sâu vài cái, lần đầu tiên trong đời cảm giác mình tự chủ quá mạnh cũng không tốt. Nhưng mà Lận Minh Húc vừa mới nảy sinh ý nghĩ này, Thư Vưu lại ôm lấy chăn, bắt đầu lải nhải nói chuyện.
"Tôi! Không đi với Lục Thần Bân đâu.”
“Không thể đi!”
“Chó không chê việc xấu trong nhà! Ai đi là chóooo!!”
Lận Minh Húc : "..."
Anh kiềm chế suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh hỏi: "Cho dù Lận Minh Húc cho cậu đi, cậu cũng không đi?”
"Sao mà được!"
Thư Vưu sợ hãi, lắc đầu như trống tỏi: "Anh ta để cho tôi đi, tôi càng không thể đi!”
Lận Minh Húc lại không có biểu tình gì, mở miệng: “Cậu cũng không phải không biết tình hình hiện tại của anh ta?”
“ Lận gia phá sản, Lận Minh Húc hiện tại là một con quể nghèo!”
"Người không xu nào, không có ai giúp anh ta. Anh ta có thể không bao giờ trở lại cuộc sống giàu có ngày xưa nữa.”
Sắc mặt và giọng điệu của Lận Minh Húc đều tương đối bình tĩnh, nói xong giống như không phải chuyện phát sinh trên người mình, chỉ có một đôi mắt đặc biệt thâm trầm: “Hiện tại người này cái gì cũng không cho được cậu.”
“ Cậu bây giờ đi, vẫn còn kịp giảm thiểu tổn thất."
Lận Minh Húc gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm của Thư Vưu, tựa như sẽ không bỏ qua một chút biến hóa nhỏ nhất.
Nhìn như gió êm biển lặng, lại rất giống như giấu giếm một trận sóng thần mãnh liệt nghiêng trời lệch đất.
Thư Vưu hơi sững sờ, mím môi nghiêm túc nói: "Đừng nói anh ấy như vậy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lận Minh Húc vẫn nhìn cậu như cũ.
Thư Vưu nghiêm túc nói: "Anh ấy có rất nhiều.”
Ánh mắt sắc bén càng tối tăm.
"Ví dụ như nội tạng khỏe mạnh, có đủ năm giác quan, còn có tứ chi không thiếu."
Lận Minh Húc:…?
Thư Vưu ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Anh ấy lớn lên còn đẹp trai, soái khí nữa.”
Lận Minh Húc nhíu mày.
"Tôi đi dạo trên đường vài vòng, không tìm được một người đàn ông đẹp trai hơn anh ấy."
Lông mày của Lận Minh Húc càng nhíu chặt hơn.
"Hơn nữa..."
Giọng điệu Thư Vưu chậm lại, đột nhiên thần thần bí bí nói: "Anh ấy còn có một ưu điểm đặc biệt mà người khác không biết. ”
Đôi mắt Lận Minh Húc nheo lại, bình tĩnh nói: "Ồ?"
"Đúng vậy đó."
Thư Vưu nhếch miệng cười ngây ngô: "Anh muốn biết không? ”
Lận Minh Húc suy tư một lát, không có kết quả: "... Cậu nói đi. ”
“Hí hí hí”
Thư Vưu cười kỳ quặc một hồi lâu, lớn tiếng nói: "Tôi không nói cho anh biết!”
Lận Minh Húc thiếu chút nữa cắn gãy răng.
Anh hít sâu, đứng dậy, Thư Vưu lại đột ngột đưa tay, lại nắm chặt góc áo đang rủ xuống của anh.
"Này..."
Thư Vưu nửa híp mắt, lại bắt đầu lẩm bẩm.
“ Anh thật sự… giống Lận Minh Húc”
Trong lòng Lận Minh Húc khẽ động, ngoài miệng nói: "Cậu có thể xem tôi như là cậu ta.”
“ Được, được hả?”
Ánh mắt Thư Vưu mê mang, cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ ràng người trước mắt xảy ra chuyện gì, cậu chống đỡ thân thể, ý đồ tới gần, nhưng thiếu chút nữa ngã xuống, Lận Minh Húc nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy Thư Vưu.
"Cám ơn nha~~~."
Thư Vưu thuận thế chống lên ngực Lận Minh Húc, ngẩng đầu mờ mịt nói: "Nhưng hình như anh so với anh ấy đẹp trai hơn.”
Lận Minh Húc hơi nghiêng người, kiềm chế xúc động vứt người.
"Quên đi."
Thư Vưu híp mắt, buồn ngủ đến mí mắt dính lại với nhau: "Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi.”
"Chỉ vài câu thôi."
Thanh niên trìu mến nói: "Tôi yêu anh ấy.”
"Rất yêu, yêu sâu đậm, đặc biệt yêu."
"Tôi không ngại anh ấy hiện tại cái gì cũng không có, có thể cho tôi được cái gì hay không."
“Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy."
...... Mãi cho đến khi mạng nhỏ không thành vấn đề mới thôi.
Thư Vưu háo hức lại kích động, ánh mắt có hồn sáng ngời, không chớp mắt nhìn anh, giống như đang cực lực đấu tranh cho cái gì đó, kiên định giống như hạt giống tháng ba đang nảy mầm.
Chỉ tiếc, gặp phải một nơi đặc biệt khô cằn.
Hoang vu điêu tàn, một tấc cỏ không sống nổi —— còn mang theo vẻ bị tức giận đến chết.
Cho dù có mặt trời và mưa rơi xuống, tác dụng cũng rất ít, tựa như chỉ có thể làm ẩm mặt đất một chút, cần phải nỗ lực lâu dài hơn.
Sự lạnh lùng trong mắt Lận Minh Húc càng tăng lên, nặng nề như băng ngàn năm không tan, Thư Vưu nuốt nước bọt, đầu say rượu mơ hồ theo bản năng nhận ra cái gì, lại mở miệng :“Anh ấy chỉ… ợ.. tạm thời anh gặp phải rắc rối mà thôi.”
“Tôi sẽ không bỏ anh ấy lại đâu!”
“Tôi quyết định rồi, chỉ cần tôi còn yêu anh ấy một ngày sẽ ở cùng anh ấy một ngày.”
"Ít nhất tôi sẽ cùng anh ấy vượt qua khoảng thời gian này, không rời không rời."
“Tôi chính là áo bông ấm ngày tuyết rơi, là ô nhỏ ngày mưa của anh ấy.”
Nói đến đây, Thư Vưu lộ ra nụ cười xán lạn, vẻ mặt mơ hồ nói: "Từ nay về sau..."
"Nếu anh ấy không được thì là trời nắng."
Lận Minh Húc : ......................
Gương mặt không biểu tình nói lại: “Cậu dường như như rất quan tâm đến tình trạng thể chất của anh ta.”
Lúc thì hoài nghi anh thận hư, lúc thì nhọc lòng anh không được.
Thư Vưu ngượng ngùng mỉm cười: "Thì nó cũng liên quan đến hạnh phúc trong đời sống của tôi mà.”
Hai từ hạnh phúc nghe có vẻ kỳ lạ.
Lận Minh Húc cười nhạo: "Nói như vậy, cậu chỉ là đơn giản quan tâm anh ta thôi!”
“Chuyện nhỏ mà” Thư Vưu trịnh trọng ưỡn ngực, "Chúng ta có quan hệ gì? Không cần phải cảm ơn tôi nhiều đâu."
"Chờ anh ấy phấn chấn lên, cuộc sống trở lại đúng quỹ đạo, tôi liền yên tâm."
"Đến lúc đó, nếu như anh ấy không cần tôi, nói không chừng tôi sẽ chủ động rời đi."
...... Đợi đến khi mạng nhỏ của cậu hòan toàn an ổn, bảo cậu ở lại cậu cũng không ở.
Ngu gì ở!
Lận Minh Húc nhíu mày.
Thư Vưu nói những lời này không có chút nào sơ hở, ánh mắt thì trong suốt bình tĩnh, căn bản không nhìn ra được chỗ nào không ổn. Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu, đang định nói thì Thư Vưu đột nhiên nắm lấy tay anh và đặt nó lên ngực mình.
Đặt lên xong lại chăm chú nhìn vào Lận Minh Húc: “Nếu anh không tin, hãy đến cảm nhận một chút chân thành từ trái tim của tôi.”
Lận Minh Húc không nghĩ tới Thư Vưu sẽ làm như vậy, trong nháy mắt cứng đờ.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Quả thực đó là một trái tim đang đập nhiệt tình. Cho dù lúc nói những lời này, đều rất vững vàng.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp theo lòng bàn tay truyền tới, lại có một loại lây nhiễm. Không mạnh, nhưng bướng bỉnh, kiên định, triền miên không dứt.
Lận Minh Húc muốn rút tay về, thế mà rút không được.
Khóe miệng co rút, rốt cục không thể nhịn được nữa, há miệng, thì tay còn lại của Thư Vưu nâng lên, ngón tay chặn môi anh lại: "Suỵt, đừng nói gì. ”
“Cảm nhận đi, chỉ cần cảm nhận là được rồi.”
Cảm giác lúc này của Lận Minh Húc là muốn giết người.
Anh nhịn không được, lập tức lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng như vậy tôi sẽ tin tưởng cậu sao?”
“Anh không tin cũng không sao."
Thư Vưu liếc Lận Minh Húc một cái, lời nói thấm thía nói: “ Dùng tim, nhất định phải dùng trái tim để cảm nhận.”
Dùng tim, từ này nghe có vẻ sai sai quá.
Lận Minh Húc không kịp suy nghĩ sâu xa, Thư Vưu lại buông tay ra trước, trông mong nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng đuổi tôi đi, tôi cũng không có chỗ nào để đi cả.”
Giống như một con chó con.
Như một chú chó con vô gia cư thang trên đường phố vào một ngày mưa, cả người ướt sũng.
Hô hấp của Lận Minh Húc dừng lại.