Lệ Trầm cúi đầu dùng thìa uống một ngụm canh, mùi vị giống hệt trước kia, gật đầu nói: “Ăn rất ngon.”
Nụ cười trên mặt Giản Thành Hi càng sâu, nhẹ giọng nói: “Nếu con thích, chờ đến lúc đó con trở về làm việc, ba thường xuyên gửi cho con ăn, xong con bảo đầu bếp của sở nghiên cứu nấu lại đơn giản một chút là được rồi, dạ dày con không tốt, củ cải là dưỡng dạ dày.”
Lệ Trầm ăn mì, nghe tiếng dặn dò quen thuộc, toàn thân dần dần thư thái hẳn ra.
Ở bên ngoài cậu luôn phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều thách thức và vấn đề khó khăn, cũng như phải học cách giải quyết vấn đề một cách độc lập, chậm rãi trưởng thành, nhưng sau khi về đến nhà, chỉ cần ở cùng một chỗ với ba, cậu thật giống như vĩnh viễn còn là đứa nhở hai ba tuổi, được chăm sóc đối xử dịu dàng,
Lệ Trầm cảm thấy mình như được ngâm trong nước ấm, ngẩng đầu lên nói: “Con biết rồi.”
Cuộc sống trước kia của cậu ở bên ngoài nhạt như nước, cuộc sống nhàm chán nghiên cứu khoa học nghìn lần như một, khiến cậu cảm thấy không cần phải nói cho ba biết.
Cậu luôn cảm thấy không cần người đi cùng, cho dù một cậu cũng có thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT