Nụ cười của công chúa cứng đờ: “ Cháu…”

Ơ trên tinh cầu này, cô chính là Thiên sứ cao quý, tồn tại quý hiếm chỉ đứng sau Tinh Linh tộc, đứa bé trước mặt chỉ là một người cấp thấp thậm chí không có cánh của Tinh linh mà thôi!

Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ đang ở trong ngực Lệ Lăng Phong, công chúa đã sớm đi qua cho nó một cái tát.

Có điều, cô không muốn  mất hình tượng tốt đẹp ở trước mặt Lệ Lăng Phong, dù sao điều này cũng không phù hợp với tính cách mà cô thường thể hiện.

Công chúa ánh mắt dịu dàng, đáng thương nhìn về phía Lệ Lăng Phong, như vừa bị ức hiếp∶ “Lệ nguyên soái…”

Lệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn cô, người đàn ông cúi đầu nhìn con gái mình nói: “Toái Toái, lần sau không nên làm như vậy.”

Công chúa ánh mắt sáng lên, tâm tình chán nản cũng trở nên sáng sủa hơn, Lệ Lăng Phong thật ra vẫn để ý mình sao!

Nào biết.

Giây tiếp theo, Lệ Lăng Phong giọng nói bình tĩnh dạy dỗ cô bé: “Lãng phí đồ ăn là thói quen không tốt.”

Lông mi trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lệ Toái Toái chớp chớp, cuối cùng bé ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói non nớt mở miệng:  “Toái Toái biết rồi, lần sau dù có muốn nhả Toái Toái cũng phải ăn hết.”

Công chúa “…” Ta rất cảm ơn ngươi!

Giản Thành Hi ở phía sau cũng nhìn rõ ràng mọi chuyện, công chúa này trông không giống người tốt, lỡ như sau này cô ta trả thù con của cậu thì sao?

Vẫn là tránh xa một chút thì hơn. 

Giản Thành Hi đi tới ôm lấy con gái, nhìn công chúa một cái nói: “Nếu công chúa và nguyên soái nhà ta có chuyện quan trọng cần bàn, tôi đây liền mang đứa nhỏ đi trước, không quấy rầy.”

Lệ Lăng Phong không cho công chúa mặt mũi chút nào: “Không cần đi, tôi và công chúa không có gì để nói.”

Nụ cười trên mặt công chúa cứng lại.

Lớn như vậy còn chưa từng có người khiến cô nhục nhã như vậy!

Cô từng nghe vương huynh nói qua, Lệ Lăng Phong tính tình quái gở, nhưng hắn nắm giữ quyền lực to lớn, đặc biệt là sau khi giết chết Ike. Hơn hai mươi vạn binh sĩ kia lại là thân tín của hắn, chiếm cứ gần như 2/3 binh lực trên tinh cầu. Người có năng lực mạnh mẽ như vậy vô cùng nguy hiểm, còn xuất thân từ Thành Ngầm, không bị hoàng thất khống chế!

Không được…… Cô tuyệt đối không thể từ bỏ.

Nghĩ đến đây,  trên khuôn mặt thánh thiện của công chúa lại nở nụ cười hiền lành, cô nhìn Giản Thành Hi, mở miệng nói “Không sao đâu, cậu không cần đi, ta cũng chỉ là lo lắng cho vết thương của Lệ nguyên soái nên mới tới nói chuyện vài câu mà thôi, không có gì phải kiêng dè.”

Giản Thành Hi gật gật đầu.

Nào biết, công chúa lại nhìn cậu một cái rồi nói: “Ta đã sớm nghe nói Lệ nguyên soái anh dũng chiến tích, không nghĩ tới vợ anh ấy cũng xinh đẹp như vậy. Mạo muội hỏi một câu, không biết cậu xuất thân từ gia tộc nào.”

Giản Thành Hi không sợ hãi sự khiêu khích của cô ta chút nào, thẳng thắn nói:”Tôi vẫn luôn sinh hoạt tại Thành Ngầm.”

Công chúa khóe môi nhếch lên một nụ cười, nàng nhìn Giản Thành Hi khinh thường, mang theo một loại cảm giác ưu việt không thể che giấu: “Thì ra là thế, vậy cậu lần này cùng Lệ nguyên soái chuyển đến Thiên Không Thành ở, nhớ phải học tập quy tắc thật tốt, dù sao địa vị của Lệ nguyên soái bây giờ đã khác trước kia, cậu cũng phải cố gắng lên, không được để Lệ nguyên soái mất mặt.”

Lệ Lăng Phong nhíu nhíu mày, vừa định nói chuyện.

Lại không nghĩ rằng vợ nhỏ trông yếu đuối nhu nhược của hắn chẳng những không hề bị kích động bởi sự giễu cợt và khinh thường trong lời nói, ngược lại còn lộ ra nụ cười.

Giản Thành Hi nói “Vậy tôi phải cảm ơn công chúa nhắc nhở. Có điều, mặc dù tôi vẫn luôn sinh hoạt tại Thành Ngầm, nhưng tôi vẫn hiểu một số quy tắc, ít nhất thì tôi sẽ không tùy tiện đi nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, càng sẽ không tùy tiện đi quan tâm chồng người khác.”

Nụ cười trên mặt công chúa cứng lại: “Cậu đây là có ý gì, ta chỉ là có ý tốt nhắc nhở mà thôi.”

Giản Thành Hi lấy quả trong tay Lệ Trầm, bỏ lại vào tay công chúa: “Tôi không có ý gì, cảm ơn ý tốt của công chúa, ngài vẫn là lấy quả này về đi thôi.”

Công chúa nhìn quả bị trả lại trong tay, hai tay run lên vì tức giận, vốn dĩ cô chỉ là muốn chế nhạo một chút Giản Thành Hi cái này Thành Ngầm tiện dân.

Thôi, ai bảo cô chính là công chúa.

Làm sao có thể bị loại dân nghèo không có tố chất như cậu ta chọc tức.

Công chúa thở phào một hơi nói: “Quả này rất ngon, các ngươi hẳn là chưa được ăn qua, không muốn nếm thử sao”

“Chính là bởi vì chưa từng ăn nên mới không dám tùy tiện ăn bậy.” Mà Giản Thành Hi vẫn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi sợ hai đứa nhỏ ăn rồi thật sự sẽ nhả ra mất.”

Công chúa: “……” cô muốn liều mạng với tên này.

Tuy rằng công chúa rất muốn tiếp tục, nhưng trong Thành Ngầm người tới tới lui lui, thậm chí có không ít người đã tò mò nhìn sang bên này, cô không chịu nổi mất mặt như vậy, cuối cùng cũng rời đi.

Giản Thành Hi mắt trợn trắng nhìn bóng lưng cô ta.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, cậu phát hiện Lệ Lăng Phong đang nhìn mình, cũng không biết hắn có nhìn thấy cậu làm mặt quỷ không.

Giản Thành Hi lập tức khôi phục bình thường, cậu chột dạ rũ mắt, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không nhịn được nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Tôi không quen cô ta.”

Giản Thành Hi sửng sốt:”À”

Cậu không hiểu vì sao anh lại bỗng nhiên nói với mình một câu không đầu không đuôi.

Lệ Lăng Phong lại thu hồi ánh mắt, không nói thêm nữa.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng đối phương, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, bước từng bước nhỏ tới gần, nhỏ giọng nói: “Anh đang giải thích với tôi sao?”

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn cậu, người đàn ông thân hình cao lớn, nét mặt nghiêm nghị ở dưới ánh đèn mờ ảo của quảng trường càng có vẻ lạnh lùng. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động, giống như là dạng người này trời sinh liền sẽ không quan tâm người khác, giống như một vật cách nhiệt không liên quan đến chuyện tình cảm.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. 

Hắn chính là người như vậy.

Hắn gật gật đầu, âm thanh rất thấp ∶ “Ừ.”

Giản Thành Hi nhìn hắn, ngơ ngác chớp chớp mắt, đáy mắt nhiễm ý cười, chuyện này rất kỳ lạ, nhưng là cậu lại thấy rất vui.

……

Đi tới thành trung tâm náo nhiệt, hai bên bày rất nhiều quầy hàng nhỏ.

Lệ Toái Toái thích náo nhiệt, bé chỉ vào quầy hàng cách đó không xa nói ∶ “Baba, lược kìa!”

Giản Thành Hi nhìn qua thì thấy đúng là có người đang bán lược. Trước kia trong nhà cũng có cái lược cũ, nhưng là đã dùng rất lâu rồi. Những chiếc lược ở ở quầy hàng này được làm rất tốt, lại còn đang tổ chức hoạt động mua lược tặng dây cột tóc.

Lệ Toái Toái đôi mắt phát sáng, cô bé rất ít khi chủ động đòi cái gì.

Có bé gái nào không thích làm đẹp đâu. 

Đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng biết thích cái đẹp, biết trang điểm giống như bé gái bình thường.

Ô ô ô. Người ba già trong lòng vui mừng khôn xiết!

Giản Thành Hi không giấu được hưng phấn, nói: “Toái Toái muốn mua lược sao?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu, giọng nói trẻ con của đứa nhỏ ba tuổi còn mang mùi sữa: “Toái Toái muốn có chiếc lược của hoàng hậu, dùng đánh bại công chúa”

“……”

Hoá ra con tới đây để sưu tập đồ à?

Giản Thành Hi dở khóc dở cười, nhưng cậu lại không nỡ từ chối con gái.

Lệ Lăng Phong trực tiếp đưa túi tiền trên người cho Giản Thành Hi nói: “Đưa con đi đi.”

Giản Thành Hi đột nhiên không kịp phòng bị, cầm lấy túi tiền nặng trĩu, cậu có chút giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Nhiều như vậy sao, mua cái lược mà thôi, không cần……”

Lệ Lăng Phong lại đạm thanh nói: “Có phần của em nữa, mua cho mình chút đồ đi.”

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn còn nghĩ đến mình mà không phải chỉ quan tâm con cái. Cho cậu tiền không chỉ để dẫn con đi mua đồ, mà còn dặn dò cậu nhớ mua một ít cho chính mình.

Không thể không nói.

Có lẽ đối phương là một nguyên soái đáng sợ, khiến người khác kiêng dè.

Nhưng không thể không nói anh lại là một người chồng một người cha xứng chức.

Giản Thành Hi mở miệng nửa đùa nửa thật nói: “Tôi không cần  mua lược đánh bại công chúa đâu.”

“Ừ.” Lệ Lăng Phong gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Em đã đánh bại cô ta rồi.”

Giản Thành Hi ∶ “……” Rất cảm ơn lời khen của anh.

Tiệc tối hôm nay rất náo nhiệt, cậu dẫn con gái đi mua lược, Lệ Lăng Phong bế con trai đang còn trong kỳ hóa thú vẫn có chút thích ngủ, đứng ở vị trí an toàn ở rìa quảng trường nhìn tiệc lửa trại ở thành trung tâm.

Bỗng nhiên, 

Bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc: “Nguyên soái”

Lệ Lăng Phong nghiêng đầu nhìn người tới, là phó tướng của hắn.

Phó tướng không mặc áo giáp mà hay quần áo thường ngày, mái tóc ngắn trông rất thoải mái, cười nói: “Nguyên soái ngài đưa con trai đến đây chơi sao.”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu.

Phó tướng mở miệng nói: “Tôi cũng cùng vợ ra ngoài chơi.”

Lệ Lăng Phong nhìn sang, cảm thấy cô gái mặc váy dài bên cạnh hắn có chút quen mắt, trí nhớ của hắn luôn rất tốt nên rất nhanh đã nhớ lại, đây hình như là bác sĩ trong phòng khám ở Thành Ngầm.

Trong tay Phó tướng còn dắt theo một bé gái, hắn bế con gái lên nói: “Đây là con gái của tôi, năm nay năm tuổi.”

Ngày thường ở lúc ở trong quân, hắn là một người ồn ào và thô lỗ, nhưng bây giờ đã trở lại, khi ôm đứa nhỏ nhà mình, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn mấy lần. động tác bế con còn không quá thuần thục, nhưng lại rất cẩn thận, dịu dàng không che giấu.

Lệ Lăng Phong dùng một cánh tay ôm con trai nhà mình, ngắn gọn giới thiệu: “Con trai tôi, Lệ Trầm.”

Bé gái trong ngực Phó tướng là một thú nhân, tóc xoăn màu vàng nến, trên đầu còn có một đôi tai mèo, chỉ là cơ thể trông vẫn có chút gầy yếu.

Lúc này.

Phó tướng cổ vũ con gái nói: “Chính là nhờ có chú này, cha mới có thể bình an trở về.”

Bé gái thú nhân lá gan rất nhỏ, rụt rè nói: “Chào chú ạ.”

Lệ Lăng Phong nhẹ gật gật đầu.

Khí thế của người đàn ông rất mạnh, đủ khiến đứa bé sợ hãi, bé gái chuyển sự chú ý sang bé trai trong ngực người đàn ông, lại không ngờ sắc mặt bé trai kia cũng bình tĩnh y như đúc.

Phó tướng nói với con gái: “Miêu Miêu, về sau không thể lúc nào cũng ở nhà một mình, phải  chơi cùng các bạn nhỏ khác nhiều hơn. Thật ra các bạn nhỏ khác đều rất thân thiện, con phải thử chơi cùng bọn họ nhiều hơn.”

Miêu Miêu nghe xong mong chờ nhìn về phía bé trai xinh đẹp trong lòng ngực Lệ Lăng Phong, ngập ngừng nói: “Chào cậu, lần sau có rảnh có muốn cùng chơi đá cầu không.”

Lệ Trầm ‘thân thiện’” quay mặt đi, mái tóc đen ngắn dính vào mặt, đôi mắt đen và giọng nói lạnh lùng: “Không rảnh.”

Bé gái ∶ “…” Ô oa oa, rõ ràng là rất đáng sợ!!!

Phó tướng nhìn con gái đang sợ hãi vùi trong ngực mình, ngượng ngùng cười cười nói: “Nguyên soái, không hổ là con trai ngài, còn nhỏ như vậy đã có vài phần tương tự ngài. Có điều, con trai tuy ngoan nhưng là con gái rất đáng yêu.”

Sủng nữ cuồng ma hận không thể khoe con gái mình khắp nơi.

Phó tướng ôm cô con gái đáng yêu cười nói: “Miêu Miêu nhà của chúng tôi ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có lẽ loại hạnh phúc này chỉ có người có con gái mới có thể hiểu được……”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, im lặng nhìn phó tướng khoe khoang: “Vậy sao, vậy thì vừa vặn.”

Phó tướng chần chờ nói “Vừa vặn cái gì”

Không bao lâu, 

Cách đó không xa truyền đến một âm thanh trong trẻo: “Cha ơi ~”

Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một bé gái trên đầu thắt bím tóc nhỏ buộc dây cột tóc hình con bướm, mặc váy hoa nhỏ chạy tới. Dây cột tóc màu trắng trên cái đầu nhỏ kia đung đưa theo gió, trông đáng yêu giống như một nàng tiên nhỏ rơi vào thế gian.

Lệ Toái Toái chạy tới bên chân Lệ Lăng Phong, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, âm thanh trong trẻo∶ “Ba mua cho Toái Toái dây cột tóc mới.”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Rất đẹp.”

Lệ Toái Toái trên mặt nở ra nụ cười tươi.

Phó tướng chần chờ mở miệng nói “Nguyên soái, đây là……”

“Lệ Toái Toái.” Trước nay đều bình tĩnh không thích khoe khoang Lệ Lăng Phong cũng bế đứa nhỏ lên, thật giống như đang nói ai, nhìn về phía phó tướng, nhướng mi: “Con gái tôi.”

Rõ ràng cái gì cũng chưa khoe ra. Lại giống như cái gì đều khoe hết rồi.

Phó tướng: “……”

Nguyên soái, Không nghĩ tới ngài lại là người như vậy. 

Bọn họ đang nói chuyện.

Lệ Lăng Phong bỗng nhiên phát hiện có một số binh sĩ từ Thành Ngầm không có mặt trên quảng trường, hắn nhìn về phía phó tướng, dò hỏi: “Mấy người Thiên Dương đâu rồi.”

Phó tướng nghe thấy vấn đề này liền chần chờ một chút.

Lệ Lăng Phong nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Nói đi.”

Phó tướng thấy nguyên soái lên tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: “Thật ra, hơn phân nửa vật tư tìm được lần này đều đã bị cháy rụi, không còn sử dụng được nữa. Rất nhiều sĩ quan đều đem nhà mình chia ra, nhường cho cấp dưới. Gia cảnh nhà Thiên Dương cũng không tốt, tôi nghe nói sức khỏe mẹ cậu ta không tốt. Ba năm qua cũng vì mệt mỏi nên bị không ít bệnh, hiện tại bệnh tình hẳn là cũng xấu đi rất nhiều……”

Ông không có nói tiếp. Nhưng ai cũng hiểu.

Những người khác sau khi nghe được đều có chút xúc động.

Giản Thành Hi mới từ phía sau đi tới nghe thấy lời này, đi tới đứng ở bên cạnh Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong ghé mắt nhìn cậu một cái, chung quanh đám đông tấp nập, vô cùng náo nhiệt, âm thanh nói chuyện hết đợt này đến đợt khác truyền đến, người đàn ông con ngươi ngăm đen sâu thẳm, không nói gì.

Giản Thành Hi dừng một chút, đi đến trước mặt phó tướng, đem túi tiền trên người cho hắn: “Nếu mẹ cậu ấy bệnh nặng, hãy đi chữa trị sớm đi.”

Phó tướng ngẩn người:  “Ngài……”

Giản Thành Hi cười cười nói: “Đây tiền của nguyên soái nhà tôi.”

Phó tướng lại nhìn về phía Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong ánh mắt lạnh nhạt, không có dao động, người đàn ông trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ngày mai, từ tài khoản của tôi chi ra ngân sách, chia cho những binh sĩ chưa nhận được vật tư.”

Phó tướng ngẩn người, có chút kinh ngạc ∶ “Nguyên soái, ngài muốn tự mình trả tiền sao? số tiền này cũng không phải là một khoản nhỏ, đó chính là công lao và phần thưởng ngài tự mình lấy được!”

Chưa từng có nguyên soái nào có làm như thế. Một khoản tiền lớn như vậy lại nói chi là chi.

Lệ Lăng Phong sắc mặt nghiêm nghị, thanh âm vững vàng đầy uy lực: “Không có mọi người, một mình tôi cũng không có cách nào tiêu diệt Trùng tộc, chuyện này liền giao cho cậu làm.”

Phó tướng hốc mắt đỏ hồng, mím môi, cái mũi chua xót.

Bác sĩ nhéo eo phó tướng nói: “Anh khóc cái gì, còn không mau cảm ơn nguyên soái.”

Phó tướng vội vàng gật đầu nói: “Cảm ơn nguyên soái”

Bác sĩ cũng cười theo nói: “Nguyên soái, cảm ơn ngài, hôm nay ở nhà tôi còn mắng anh ấy chỉ biết đem vật tư nhường cho người khác, chính mình cũng không mang về. Vừa thấy như vậy, ngài chính là tấm gương mẫu mực, chồng tôi đi theo ngài, tôi rất yên tâm!”

Giản Thành Hi còn trước nay chưa thấy người phụ nữ không sợ trời không sợ đất này phục ai.

Bác sĩ bạo dạn nói: “Nếu nguyên soái đã hào phóng như vậy, chồng tôi cũng là phó tướng, dù thế nào nhà chúng tôi cũng không thể thua kém. Từ hôm nay trở đi, tất cả binh sĩ và người nhà tới phòng khám của tôi khám bệnh, đều được giảm mười phần trăm!”

Phó tướng nhỏ giọng nói “Vợ ơi, giảm giá có phải là ít quá không?”

Bác sĩ trừng hắn một cái: “Anh nói cái gì?”

Phó tướng vội vàng xua tay nói: “Không có không có, anh nói là vợ nói rất đúng.”

Mọi người nhìn bộ dạng ầm ĩ này đều cười ra tiếng.

Đêm lửa trại vô cùng náo nhiệt, trong ký ức của Giản Thành Hi , Thành Ngầm chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Trước kia cậu cảm thấy kiến trúc ở đây rất to lớn, trên đường tuy rằng cũng có người, nhưng hầu hết đều là người già và trẻ nhỏ, rất ít thanh niên trai tráng, chính là hiện tại, khắp nơi hầu như đều là người trẻ tuổi, khắp nơi đều là tiếng cười nói.

Cách đó không xa có tiếng ông chủ một quầy nhỏ hô to: “Chụp ảnh chụp ảnh nào, năm tinh tệ một lần chụp.”

Giản Thành Hi bị lời nói này thu hút.

Ông chủ nhìn thấy cậu quay đầu lại, càng nhiệt tình nói ∶ “Anh trai, người một nhà chụp một tấm đi, mọi người đều xinh đẹp như vậy, phải kỷ niệm ngày lành một chút.”

Giản Thành Hi hơi do dự.

Lệ Toái Toái nói: “Ba, hôm nay Toái Toái có dây cột tóc đẹp.”

Giản Thành Hi cười cười, nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong gật gật đầu nói: “Chụp một tấm đi.”

Giản Thành Hi nhớ tới người một nhà bọn họ tuy rằng gặp nhau không lâu, nhưng cũng không có ảnh chụp cả gia đình, vì thế liền gật đầu nói ∶ “Vậy thì chụp thôi.”

Chủ tiệm rất vui mừng  cầm máy ảnh, bảo người một nhà đứng gần nhau.

Giản Thành Hi bế Lệ Toái Toái, Lệ Lăng Phong bế Lệ Trầm, khi họ đứng cùng nhau, Tinh Linh tộc thanh tú xinh đẹp và thú nhân cao lớn oai hùng trông hết sức xứng đôi.

Chủ tiệm mỉm cười nói: “Hai người đứng gần một chút.”

Giản Thành Hi do dự một lát, bước nhỏ xích đến gần hơn.

Chủ tiệm sửa lại tư thế vài lần, vẫn là thở dài nói “Gần thêm chút nữa đi, ảnh gia đình phải ở sát bên nhau mới đẹp.”

Lại phải gần thêm nữa……

Giản Thành Hi có chút thấp thỏm, cậu vẫn còn sợ Lệ Lăng Phong, không dám đi qua.

Chủ tiệm vẫn còn lải nhải: “Nào, nào, lại gần một chút, đúng, tới chút nữa nào!” 

Khi Giản Thành Hi đang do dự, không đợi cậu tự hỏi xong, một đôi bàn tay rắn chắc đã vươn ra, ôm vòng qua eo cậu, ôm cậu vào trong ngực.

“A……”

Giản Thành Hi theo bản năng mở miệng, bởi vì không đề phòng, cho nên hai người dựa sát vào nhau, là khoảng cách thân mật khăng khít.

Ông chủ mỉm cười bấm máy, ghi lại khoảnh khắc gắn bó dựa vào nhau này ∶ “Cười nào!!”

Giản Thành Hi giật mình nhìn về phía Lệ Lăng Phong.

Ảnh chụp xong rất nhanh, ông chủ đi tới đem thành phẩm đưa cho bọn họ: “Cậu xem xem có hài lòng không.”

Giản Thành Hi cúi đầu, phát hiện ảnh chụp vậy mà lại khá đẹp. Ở dưới ánh đèn sáng ngời, người đàn ông cao lớn anh tuấn ăn mặc quân phục màu đen, một cánh tay bế bé trai, mà tay còn lại ôm một Tinh Linh thân hình mảnh khảnh cân xứng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, bé gái trong ngực người kia cười ngọt ngào đối diện ống kính.

Giản Thành Hi nhẹ giọng cảm khái nói: “Chụp đẹp lắm.”

Ông chủ đắc ý nói “Đương nhiên rồi, chủ yếu là người một nhà các cậu đều rất xinh đẹp, rất ăn ảnh!”

Giản Thành Hi vui vẻ, cậu nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong nói: “Toái Toái và Tiểu Trầm đều giống tôi, rất đẹp.”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Ừ, giống em.”

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn lại đồng ý, vì thế nhỏ giọng nói ∶ “Anh không tức giận sao.”

“Di truyền vẻ ngoài giống em rất tốt.” Lệ Lăng Phong ôm con, nhìn cậu một cái: “Các phương diện khác và trí thông minh giống tôi là được.”

Giản Thành Hi ngơ ngác, cậu cầm ảnh chụp thở phì phò: “Anh có ý gì?”

Lệ Lăng Phong không nói chuyện.

Lệ Toái Toái nhỏ giọng nói: “Baba, cha nói Toái Toái và anh trai phải di truyền chỉ số thông minh của cha mới tốt.”

Giản Thành Hi không phục chống nạnh: “Có ý gì, chẳng lẽ chỉ số thông minh của baba không được sao, Tiểu Trầm, Toái Toái, các con nói xem tụi con muốn giống baba hay cha?”

“……”

Bầu không khí đột nhiên yên lặng hẳn đi.

Lệ Trầm lẳng lặng quay mặt đi.

Lệ Toái Toái ngáp một cái, vùi vào trong ngực Giản Thành Hi, giọng mềm như bông: “Baba, Toái Toái buồn ngủ.”

“……” Giản Thành Hi bị nghẹn.

Các ngươi đừng quá đáng quá.

Cuộc vui đến mau, đi cũng mau, buổi tối hai đứa nhỏ cũng chơi không ít, trên đường trở về đã ngủ gục ở trong ngực hai người rồi, thậm chí còn ngáy khẽ.

Giản Thành Hi đi trên con đường nhỏ, nhớ lại buổi tối khi Lệ Lăng Phong cứu trợ binh sĩ, trong lòng luôn là có chút phức tạp, chỉ cảm thấy trong thời gian ngắn ngủn đã thấy được rất nhiều mặt khác nhau của người người đàn ông này.

Trên đường, cậu luôn là nhịn không được nhìn đối phương.

Rốt cuộc —— trầm mặc ít lời Lệ Lăng Phong nâng lên mí mắt nhìn cậu một cái: “Có chuyện muốn nói sao?”

Giản Thành Hi bị nói trúng, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc vẫn là nói: “Anh…… Anh đối với thuộc hạ của mình rất tốt, biết bọn họ có khó khăn liền hỗ trợ, là bởi vì anh cũng cảm thấy hoàn cảnh của bọn họ không tốt sao?”

Trước kia cậu luôn cảm thấy người đàn ông này quá mức máu lạnh vô tình, khiến cậu có chút sợ hãi.

Chính là hôm nay, hình như cũng không phải là như thế.

Có lẽ……

Trước kia là cậu đã hiểu lầm.

Lệ Lăng Phong cũng là người, người bình thường đều sẽ có tình nghĩa anh em thủ túc, là cậu đã quá cực đoan.

Nhưng mà, Lệ Lăng Phong ghé mắt nhìn về phía cậu, âm thanh trầm thấp: “Không phải.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Hả”

Lệ Lăng Phong ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, lạnh nhạt mà vô tình mở miệng ∶ “Binh sĩ vốn dĩ nên được lấy vật tư họ xứng đáng nhận, bọn họ gọi tôi một tiếng nguyên soái, tôi phải chịu trách nhiệm với bọn họ, nếu như không thể giúp bọn họ lấy được mình vật mình nên có, làm sao có thể phục chúng, làm sao có đủ năng lực thống lĩnh ba quân.”

“……”

Có tình huynh đệ, nhưng không nhiều lắm.

Giản Thành Hi có chút ngốc ngốc nhìn hắn, chậm rì rì nghĩ.

Lệ Lăng Phong cho rằng cậu đang rối rắm vấn đề tiền bạc, mở miệng nói: “Mặc dù chi làm ngân sách cho bọn họ, nhưng tài sản còn thừa của tôi hẳn là cũng đủ để em và con sinh hoạt, em không cần lo lắng.”

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không sao đâu.”

Lệ Lăng Phong có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, rốt cuộc trước kia cậu chính là làm loạn ném đồ, cay nghiệt mắng hắn là đồ vô dụng không có tiền.

Nhưng cũng chính là em ấy giờ phút này cậu lại nói, không sao.

Giản Thành Hi ôm con trong ngực, trên mặt thực bình tĩnh, thấp giọng nói ∶ “Dù sao có tiền hay không đều có thể sống được, tiền không có thì kiếm lại là được, quan trọng nhất chính là người không sao.”

Lệ Lăng Phong nói: “Thật không”

Giản Thành Hi gật gật đầu, ôn nhu gật gật đầu ∶ “Thật.”

Lệ Lăng Phong ghé mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy ∶ “Vậy vì sao ở lúc ở tôi đi Khu Vân Tinh, ba năm em không gửi cho tôi một tin nhắn nào?.”

“…… “

Cái nồi của nguyên chủ nhiều vậy mà đều bắt cậu cõng.

Giản Thành Hi xấu hổ hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, cậu lắp bắp nói ∶ “À cái này, này…… thật ra, chính là…… Thì…… Cũng không phải hoàn toàn không gửi tin nhắn mà.”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu nói: “Đúng là không phải.”

Giản Thành Hi trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh xem, tôi đã nói mà.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, chậm rì rì mở miệng nói ∶ “Tháng sáu năm nay, nghe nói em ở khắp nơi nói với người khắc rằng tôi đã chết, còn để văn phòng Thành Ngầm gửi thư thông báo cho tôi.”

“……” Không khí nháy mắt đọng lại.

Ở trong ánh mắt của Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi trên mặt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó vậy mà lại chậm rãi lộ ra biểu tình buồn bã.

Lệ Lăng Phong híp híp mắt, nhìn cậu vợ nhỏ đi bên cạnh mình toát ra vẻ mặt buồn bã, hoàn toàn không giống làm bộ, thậm chí nghĩ nghĩ gì đó lại còn đưa tay che mặt.

Chẳng lẽ. Thật ra giống như lời Giản Thành Hi nói.

Mấy năm nay thật ra em ấy đối với mình cũng là rất quan tâm, đối với em ấy mà nói tiền đã không quan trọng, quan trọng là người sao, có lẽ nhiều năm như vậy, Giản Thành Hi đã thay đổi, không giống trước kia, là hắn chấp niệm quá sâu, hiểu lầm em ấy sao?

Lệ Lăng Phong nhíu mày, rốt cuộc vẫn là mở miệng nói “Được rồi, tôi……”

Giản Thành Hi hốc mắt tựa hồ đều hơi hơi phiếm hồng, đá hòn đá dưới chân, đau lòng nói ∶ “Tôi còn đang nghĩ trợ cấp xã hội tháng này như thế nào còn chưa có, hình như là quên, nhưng rõ ràng trước kia ngày phát trợ cấp xã hội chính là hôm nay a. Sao lại khéo như vậy, anh nếu là trở về muộn hai ngày, tháng này vẫn có thể lấy rồi.”

Lệ Lăng Phong híp híp mắt, âm thanh mang theo chút không dễ phát hiện nguy hiểm, tức giận cười lạnh một tiếng ∶ “Trợ cấp xã hội?”

Giản Thành Hi còn đắm chìm ở trong bi thương không có nhận ra, khổ sở như là tổn thất một trăm triệu ∶ “Đau lòng quá, tới năm trăm tinh tệ lận đó.”

Lệ Lăng Phong “…” À.

Thay đổi cái gì chứ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play