Giản Thành Hi vội vàng nói: “Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta nên thống nhất chương trình học của hai nơi.”
Thành Ngầm luôn bị hoàng đế coi thường cuối cùng cũng có một chủ nhân thực sự quan tâm đến người dân.
“Hơn nữa vì nạn đói này mà nhiều gia đình đã nghèo nay còn nghèo hơn. Có gia đình không cho con mình đi học do họ không có đủ tiền mà thôi.”
Giản Thành Hi lại gần, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Chờ tháng này, chúng ta chính thức xây dựng nhà máy chế biến lương thực ở thành Bắc, sau đó tiến hành chế độ giáo dục bắt buộc bậc tiểu học đảm trẻ em trong nhà muốn đi học đều có thể đi, chỉ có như vậy mới không làm thất lạc nhân tài. Họ luôn nói rằng Thành Ngầm cằn cỗi ngu dốt nhưng em không nghĩ như vậy chẳng qua do không có điều kiện. Nếu người chúng ta cũng có điều kiện tốt và được học tập thì chúng ta sao có thể huy động nhân tài kỹ thuật bên ngoài về.”
Tự hoàn thiện chính là sức mạnh thực sự của một quốc gia.
Lệ Lăng Phong yên lặng nghe, không ngắt lời.
Giản Thành Hi nói xong ngẩng đầu nhìn, có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: “Có phải hơi lý tưởng hóa không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT