Khi Giản Thành Hi đưa hai đứa nhỏ về đến nhà, trời đã tối đen.
Trên đường đi, cậu hỏi: “Hôm nay ở lớp các con đã làm gì nào? Chơi với các bạn nhỏ khác có vui không ?”
Lệ Toái Toái trả lời: “Chúng con học và chơi trò chơi.”
Giản Thành Hi thầm nghĩ đưa hai đứa nhỏ đến trường quả nhiên là đúng, để ở nhà căn bản là không có giao tiếp với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Nhất là Lệ Trầm, đứa nhỏ này không thích nói chuyện làm cậu sợ tới mức cho rằng con mình mắc bệnh tự kỉ. Bây giờ đi học, sống trong môi trường tập thể có lẽ sẽ cải thiện.
“Vậy Tiểu Trầm và Toái Toái chơi trò gì vui nào kể cho ba nghe với?” Giản Thành Hi một tay ôm con trai, một tay dắt con gái.
Lệ Toái Toái : “Có nhaaa!”
Giản Thành Hi ánh mắt sáng ngời, chuẩn bị nghe hai đứa nhỏ chia sẻ chuyện thú vị cho mình, nào biết.
Lệ Toái Toái từ trong túi lấy ra một quả trái cây đưa cho Giản Thành Hi nói: “Lúc ăn cơm trưa, cô giáo phát trái cây ạ.”
Giản Thành Hi khựng lại, hỏi: “Sao con không ăn?”
Trường mẫu giáo cậu chọn cho hai đứa nhỏ là trường mẫu giáo tốt nhất thành ngầm, mỗi tháng học phí là ba trăm tinh tệ, nộp học phí cho cả một năm, bao gồm cơm trưa. Mặc dù học phí rất cao nhưng cậu vẫn cắn răng nộp, đối với Giản Thành Hi mà nói chỉ cần đứa nhỏ ăn ngon, mình có tiết kiệm một chút cũng không sao, nghèo cái gì cũng không thể nghèo con cái.
Lại không ngờ được trái cây phát ở trường mẫu giáo đứa nhỏ còn chưa ăn.
Lệ Toái Toái ba tuổi cả người đều mang theo một mùi sữa, bàn tay nhỏ bé gầy yếu đem trái cây đặt vào lòng bàn tay Giản Thành Hi: “Ba cũng ăn.”
Giản Thành Hi sửng sốt, không dám tin hỏi: “Cho ba?”
Đang nghĩ ngợi, trong tay lại có thêm một thứ, là Lệ Trầm để lại cho cậu hai quả.
Giản Thành Hi nhìn ba quả trái cây trong tay, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng hốc mắt không hiểu sao lại có chút ươn ướt. Cha mẹ trên đời dù có khổ thế nào cũng hết lòng vì con cái, không mong hồi đáp, nhưng khi được đáp lại liền dễ dàng mủi lòng, trước kia cậu còn không hiểu, lúc này mũi lại chua xót.
“Sao các con lại không ăn?” Giản Thành Hi kéo hai đứa nhỏ nói: “Trong nhà mình còn có một vườn mà, các con cứ ăn đi !”
Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Trái cây ngọt trong vườn là để bán đi, cô giáo nói trái cây ngọt phát trong trường mẫu giáo không giống, giá cũng đắt hơn.” Cá mặn thời @ t-y-t
Giản Thành Hi do dự hỏi: “Thật không?”
Cậu cắn thử một miếng, sau khi nhai mới phát hiện quả này đúng là có vị ngọt nhưng nó không giống như vị ngọt của trái trong vườn ở nhà, chứng tỏ trái cây dùng trong trường mẫu giáo là hái từ nơi khác. Trong lúc ăn, Giản Thành Hi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hai mắt cậu sáng lên, trên mặt nở nụ cười, vui mừng hôn lên mặt đứa nhỏ: “Thật tuyệt vời! Toái Toái, Tiểu Trầm, ba yêu các con nhiều lắm!”
Lệ Toái Toái và Lệ Trầm sửng sốt.
Trước đây ba chưa từng hôn bọn họ chứ đừng nói đến nói lời âu yếm.
Lệ Toái Toái hoảng hốt, cha mẹ khác đều rất yêu thương con, thường xuyên ôm hôn, nhưng ba lại rất chán ghét bé và anh trai. Đừng nói hôn, trước kia ngay cả đụng cũng không muốn đụng một chút. Từ nhỏ bé rất muốn gần gũi với ba, nhưng lại luôn bị ba đẩy ra xa. Sau khi biết ba không thích mình, liền không còn hy vọng xa vời như vậy nữa.
Không nghĩ rằng có ngày ba cũng sẵn sàng hôn mình.
Điều này có nghĩa là ba không còn ghét bé nữa, bé cũng là một đứa trẻ được ba mình thích?
Trong mắt Lệ Toái Toái hiện lên sự chờ mong và vui mừng: “Nếu ba thích ăn trái cây thì Toái Toái mỗi ngày...”
Giản Thành Hi lại nhanh chóng mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái, cậu nói: “Không phải, ba vốn nghĩ trái cây nhà mình nhiều quá sợ bán không hết. Bây giờ biết trái cây ở trường các con không ngọt bằng của nhà mình, vậy thì ba sẽ tới trường mẫu giáo nói chuyện hợp tác, điều này có nghĩa là ba có thể bán được nhiều hơn, nhà chúng ta sẽ có tiền hơn! Ba các con thật sự rất thông minh phải không?”
“......”
Không khí im lặng trong một lúc.
Lệ Toái Toái và Lệ Trầm: “Ồ.”
Ba quả nhiên không đáng tin chút nào.
Hừ!
Ghi thù!!
*
Sau khi trở về nhà, Giản Thành Hi đưa bánh rau dại cho hai đứa nhỏ.
Bánh rau dại được chiên giòn hơn nữa bây giờ cũng không còn nóng, mỗi miếng đều tỏa ra mùi thơm. Hai đứa trẻ chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, một lần ăn rất nhiều, bữa tối cứ như vậy đơn giản mà xong rồi.
Thấy chúng ăn uống vui vẻ, Giản Thành Hi cũng vui theo, gắp bánh cho đứa nhỏ nói: “Nếu thích ăn, ngày mai ba sẽ làm cho các con nữa “
Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Thích!”
Giản Thành Hi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không dám nói sở dĩ làm bánh rau là vì nhà không đủ tiền để mua dịch dinh dưỡng nên chỉ có thể làm những thứ khác để ăn. May mắn mà bọn nhỏ cũng thích ăn khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn.
......
Giản Thành Hi dỗ Lệ Toái Toái ngủ xong liền đến ngồi bên giường Lệ Trầm.
Vết thương ở chân Lệ Trầm vẫn không khá hơn là bao, Giản Thành Hi muốn xoa bóp cho bé, ít nhất sẽ làm cho mạch máu lưu thông, cũng có thể làm cho đứa nhỏ dễ chịu hơn một chút, nhưng sau khi ngồi xuống, nhìn gương mặt non nớt nhưng luôn bình tĩnh của Lệ Trầm, lời đến bên miệng lại nói không nên lời.
Vẫn là đứa nhỏ mở lời trước, Lệ Trầm hỏi: “Sao vậy ba?”
Giản Thành Hi nói: “Tiểu Trầm, trước kia ba từng học qua một ít y thuật, muốn giúp con xoa bóp chân, con có đồng ý không? “
Cuối cùng, cậu vẫn quyết định hỏi ý kiến của đứa nhỏ.
Ban đêm rất tối, cả căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt của đom đóm, mọi thứ ngoài cửa sổ đều tĩnh lặng, đứa nhỏ ngồi bên cửa sổ đang chìm vào trong bóng tối, thân hình gầy gò nhìn cực kì nhỏ bé, Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu.
Giản Thành Hi sửng sốt: “Vì sao?”
“Bác sĩ nói không chữa được.” Sắc mặt Lệ Trầm bình tĩnh, nếu như bỏ qua bàn tay cuộn tròn của bé ở một bên, giọng nói của bé trầm xuống: “Làm những thứ khác cũng chỉ là uổng phí sức lực mà thôi.”
Rõ ràng là cậu bé tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Giản Thành Hi lại chỉ cảm nhận được chua xót.
Cậu thà rằng thấy đứa nhỏ khóc lớn, thà rằng đứa nhỏ oán giận phát tiết cảm xúc, cũng không muốn nhìn thấy con trai mình trầm mặc ít nói ngồi tại chỗ, một mình tự gánh vác tất cả.
Lệ Trầm mới ba tuổi, còn nhỏ như vậy, rõ ràng có thể có một cuộc sống trọn vẹn.
Nếu như không phải vì bảo vệ em gái nhỏ tuổi, không phải vì hái trái cây để sinh tồn thì làm sao lại biến thành như vậy?
Trong lòng Giản Thành Hi khó chịu như bị chặn lại, mở miệng nói: “Sẽ không uổng phí đâu!!”
Lệ Trầm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Dưới bóng đêm, trong mắt ba giống như có ánh sao sáng lấp lánh, Giản Thành Hi mỉm cười, nắm lấy tay bé nói: “Không cần phải buồn, sau này khoa học kỹ thuật sẽ rất phát triển, nhất định sẽ có biện pháp trị khỏi, hơn nữa phương pháp bóp chân này của ba cũng là theo...”
Cậu muốn nói là học theo thầy thuốc trung y.
Giản Thành Hi dừng lại một lúc, để động viên đứa nhỏ, cậu mặt mày cong cong làm một dấu tay kỳ lạ: “Ba học cái này từ một lão thần tiên, phương pháp này của lão thần tiên là có phép thuật, về sau ba mỗi ngày đều làm cho con, lão thần tiên nói, chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn xoa bóp thì chân sẽ tốt lên!”
Lệ Trầm: “...”
Ba thật ngây thơ.
Bất quá, nhìn ba cười nói với ánh mắt sáng ngời như vậy, mặc dù biết người này đang nói dối lừa gạt mình, trái tim giăng đầy mây mù của Lệ Trầm dường như xuyên qua một ít ánh sáng khiến bé cảm thấy ấm áp.
Giản Thành Hi nhẹ giọng hỏi: “Vậy ba xoa bóp cho Tiểu Trầm nhé? “
Lệ Trầm do dự một lát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. So với trẻ con cùng tuổi, con trai nhà mình luôn gầy yếu hơn một chút, nhất là sau khi cởi quần ra, trên đôi bắp chân non nớt kia là đủ các loại vết thương loang lổ, có cái đã khỏi hẳn nhưng vẫn để lại vết sẹo, nhìn thấy mà giật mình đau lòng. Tay cậu run rẩy, mũi chua xót, lại không muốn khóc trước mặt đứa nhỏ, chỉ có thể cố nén nói: “Những thứ này đều là do ngã sao?”
Lệ Trầm không trả lời.
Trong lòng Giản Thành Hi lại có một suy đoán đáng sợ, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lệ Trầm, thanh âm có chút run rẩy nói: “Đây... là do ba đã đánh con à?”
Lệ Trầm lông mi rất dài, cụp mắt xuống, khuôn mặt gầy gò trắng nõn nhìn có chút lạnh lùng trầm lặng, đứa nhỏ không nói gì, nhưng tựa như đã nói hết tất cả.
Giản Thành Hi thở sâu một hơi, che dấu lửa giận trong lòng.
Một lúc sau, trong phòng vang lên một giọng nói nghiêm túc trầm thấp, Lệ Trầm nói: “Đã không còn đau nữa.”
Giản Thành Hi nghe được lời này cảm thấy rất đau lòng, cậu không hiểu sao nguyên chủ lại có thể tàn nhẫn như vậy, làm cha mẹ sao có thể nỡ làm thế với con mình? Cứ như thể hai đứa nhỏ này hoàn toàn không phải là do hắn ta sinh ra vậy!
Chẳng ngờ nguyên chủ đáng ghét như vậy lại có thể có được hai đứa con đáng yêu như thế này.
Đáng ghét!!
Giản Thành Hi hít mũi, cố gắng không để cho đứa nhỏ nhìn ra cảm xúc của mình, động tác nhẹ nhàng: “Ba xoa xoa cho con, xoa xong sẽ không đau nữa.”
Trên thực tế, việc xoa bóp ở những vùng bị bầm tím sẽ rất đau.
Cho dù đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng cũng không thể hoàn toàn giảm bớt đau đớn.
Giản Thành Hi thậm chí có thể cảm giác được chân Lệ Trầm khẽ run rẩy, nhưng lúc ngẩng đầu lên, cậu bé lại chỉ mím môi yên lặng chịu đựng, đáy mắt đen kịt, không khóc cũng không có la lên.
“Nếu thấy đau có thể nói cho ba.” Giản Thành Hi muốn nói chút chuyện để cổ vũ đứa nhỏ: “Chờ sau khi khỏi rồi sẽ không đau nữa, đến lúc đó Tiểu Trầm sẽ cao lớn, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, rất lợi hại!”
Lệ Trầm nghi hoặc nhìn về phía ba mình.
Trong lòng có chút kỳ vọng, chẳng lẽ ba rất tin tưởng bé? Tin rằng tương lai bé sẽ rất mạnh mẽ sao?
Dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, Lệ Trầm không thể giữ bình tĩnh, bé không nhịn được mà hỏi: “Thật sao, lợi hại đến mức nào?”
Giản Thành Hi dừng lại.
Cậu vừa mới xuyên qua thế giới này, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, nào biết thế giới này người lợi hại là người như thế nào, bất quá dỗ dành con nít khẳng định vẫn là dễ dàng, Giản Thành Hi hắng giọng, mỉm cười đưa ra ví dụ: “Chính là so với A Hổ còn cao lớn hơn!”
Lệ Trầm: “...”
Bỗng nhiên cũng không mong chờ điều đó nữa.