Ngô Lỗi cũng chẳng biết Từ Văn muốn hỏi chuyện gì, nhưng đâu có thấy hắn mở miệng hỏi Nhược Thuỷ, nàng chưa hỏi đã trả lời được rồi ư ? Cũng chẳng nghĩ nhiều, thấy vợ chồng Chu Quang Tông cùng Vương Ngưng vừa rời đi liền bồi cười đối với Nhược Thuỷ nói :”Đại sự xử lý phong thuỷ cho ta thì thập phần tốt đẹp, hiện giờ phụ thân ta đem mấy phần đại sản nghiệp giao cho ta quản lý.
May mà có đại sư cao tay, chỗ này là một chút tâm ý của ta.” Nói xong liền đưa năm vạn đại dương chi phiếu dâng lên.Nhược Thuỷ nhân lấy, đối với Ngô Lỗi nói :”Ngươi ngày thường vẫn nên làm nhiều việc thiện, nếu không tương lai còn có kiếp khác, số tiền này ta thu cũng dùng làm việc thiện.”Ngô Lỗi vội nói :”Đại sư yên tâm, ta đã sớm dựa theo lời ngài nói làm từ thiện cứu trợ những nạn dân ở thành Nam Kinh, làm rất chu đáo a.”Nhược Thuỷ gật gật hài lòng, nói :”Khi nào bắt đầu cứu trợ báo ta, ta cũng đi quyên tiền.”Từ ngày Nhược Thuỷ doạ cho Trần Tố Tố một trận thì mọi chuyện trong nhà cũng êm đẹp hơn.
Tâm tình cũng bình tĩnh vui vẻ hơn, bởi vì nàng lớn lên vốn đã xinh đẹp, trên người khí chất cũng tốt, bạn đồng học chẳng ai đoán ra nàng là từ vùng thôn quê nghèo tới, đối với nàng đều tương đối hữu hảo.
Trong lớp còn có nhiều bạn nam thần thương trộm nhớ, viết thư tình quả không ít.Mấy việc này khiến một cô nàng tên Khổng Tuyết rất khó chịu, Khổng Tuyết thúc thúc là quan chức chính phủ, phụ thân nàng ta cũng chính là quan viên, trong nhà điều kiện rất tốt, từ bé đi học thành tích luôn đứng top đầu nên luôn là tâm điểm cả trường.
Không hay tự dưng gần đây xuất hiện tiểu cô nương tranh giành trái tim của các nam nhân thật khiến Khổng Tuyết khó chịu.Nhược Thuỷ so với Khổng Tuyết cũng một chín một mười về cả nhan sắc lẫn thành tích học tập, nhiều chàng trai bị Không Tuyết khước từ đã chuyển mục tiêu qua Nhược Thuỷ.
Lòng phẫn uất của Khổng Tuyết càng dâng cao, muốn tìm cơ hội vũ nhục Nhược Thuỷ, không nghĩ là cơ hội lại đến nhanh như vậy.Nàng ta nhờ thúc thúc hỏi thăm gia thế Nhược Thuỷ, khi biết Nhược Thuỷ chỉ là cô gái thôn quê, trước đó còn gọi là Nhị nha, lên Nam Kinh thành không bao lâu mới đổi lại tên mỹ miều như vậy.
Nghe nói tiến được vào trường vẫn là do Lư hiệu trưởng nâng đỡ, không biết có phần mờ ám gì với lão già hiệu trưởng chăng ?Nghĩ đến đây, Khổng Tuyết cười cười.
Thu hồi sách vở đến chỗ Nhược Thuỷ trào phúng nói :”Chu học đồng, thật không nghĩ tới a, thoạt nhìn rất thuần thanh lương thiện, sau lưng thì rất biết cách tiến thân vào trường, thông đồng với Lư hiệu trưởng làm điều mờ ám.
Thật là không biết liêm sỉ.”Khổng Tuyết lúc nói chuyện đôi mắt nhìn về Lục Thanh Hàn ngồi cạnh Nhược Thuỷ, đây cũng là việc Khổng Tuyết không vừa mắt nhất.
Lục Thanh Hàn là biểu đệ của Lục Thanh Hà, chưởng môn nhân của Lục gia danh tiếng, rất được Lục lão gia yêu quý, lớn lên cũng rất xuất chúng, hắn vẫn luôn là tình trong mộng của Khổng Tuyết.Lục Thanh Hàn trước giờ ngồi một mình, căn bản hắn không thích ai ngồi cạnh vì ảnh hưởng đến việc học tập, cho nên trước giờ trong lớp không ai được phép ngồi cạnh hắn.Nhược Thuỷ là học sinh mới, lẽ ra được dọn nguyên một bàn mới, ngồi ở cuối cùng của lớp.
Bất quá là nàng không biết quy củ, ngày đầu tiên đi học nhìn thấy vị trí cạnh Lục Thanh Hàn còn trống liền trực tiếp mang theo sách vở đặt mông ngồi xuống.
Lục Thanh Hàn không hiểu sao chỉ quay đầu nhìn Nhược Thuỷ sau đó không nói gì cả, cũng chẳng khó chịu bắt nàng phải đổi ngay vị trí.
Cái này khiến không chỉ là Khổng Tuyết mà các bạn đồng học nữ sinh ra khó chịu với Nhược Thuỷ, cô ta là thá gì mà ngồi cạnh nam thần của lớp đây ?Nghĩ đến việc mình biết được nhược điểm xuất thân của Nhược Thuỷ, Khổng Tuyết có thể huỷ hoại hình ảnh Nhược Thuỷ trong lòng Lục Thanh Hà, làm cho nàng ta không thể ngồi cạnh Lục Thanh Hà nữa.
Khổng Tuyết lộ ra vẻ mặt đắc ý, chỉ là chưa cười được bao lâu đã ăn ngay một cú tát bang ngay mặt.Khổng Tuyết choáng vàng, bụm mặt quay đầu lại, thấy một thiếu nữ diện mạo thanh tú đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhắm về phía mình, không khỏi cả giận chửi :”Triệu Kỳ, đồ khốn dám đánh ta ?”Thiếu nữ tên Triệu Kỳ mặt đầy thách thức :”Đánh ngươi thì sao ? Ngươi dám vũ nhục ông ngoại ta, đánh ngươi là còn nhẹ, tin hay không ta làm cho ngươi bị đá khỏi trường học bây giờ ?”Khổng Tuyết ở trước mặt Lục Thanh Hàn bị đánh, cảm thấy mất hết mặt mũi, giận quá hoá hàm hồ chửi mắng :” Ông ngoại ngươi không biết xấu hổ là gì, còn không cho người ta nói ? Thúc thúc ta đã điều tra qua, Chu Nhược Thuỷ chỉ là một cô gái ở thôn quê, tới Nam Kinh thành này thông qua ông ngoại ngươi sửa lại tên, lại vài ba ngày bố trí thầy cô dạy kém riêng cho cô ta.
Sao một cô gái thôn quê lại được ưu ái thế ? thỉnh cả hiệu trưởng dạy bù, ta thấy dạy bù trên giường thì có phần đó.”.