“Tiểu nha đầu này ngốc nghếch, giữ lại phỏng có ích gì? Chi bằng bán nó đi, đổi chút tiền cho Tam nhi bốc thuốc.
Sao nào? Ngươi muốn Tam nhi chết sao?”Nhược Thủy đầu óc mơ màng, nghe thấy có tiếng người nói chuyện, mở mắt ra liền thấy một lão bà mặc áo khoác bông nhìn mình chằm chằm, cạnh đó là một thiếu phụ xinh đẹp tầm ngoài ba mươi đang lấy che chở cho nàng, gương mặt khá cảnh giác với lão bà.Lão bà thấy Nhược Thủy tỉnh lại cười lạnh “ Không phải nó đã tỉnh rồi sao? Ta đâu có làm gì nó a? Ngươi mau mau sửa soạn, Vương thẩm một lát nữa sẽ đến đây đón nó.
Ngươi chả cần bận tâm, nó là đứa ngốc, nếu không gả cho tên họ Lý ở thôn bên làm vợ bé thì nó còn gả cho ai được? Cũng may là nó có mặt tiền xinh đẹp mới có thể bán lấy tiền giúp ích cho cái nhà này, nếu không nuôi lớn như vậy chỉ tốn cơm.”“Thái thái, cha nó ở bên ngoài làm công mỗi tháng đều gửi về không ít tiền mà.
Cha nó kiếm tiền cũng đủ nuôi sống chúng ta, không cần phải bán tiểu nha đầu đâu ạ”.
Thiếu phụ ôm lấy tiểu nha đầu khóc ròng nói.Lão bà lạnh mặt nói: “Lão bà ta còn chưa chết đâu, Chu gia một ngày còn chưa phân gia tài thì cha nó kiếm tiền là để nuôi sống toàn bộ Chu gia.
Lớn nhỏ trong nhà đại ca ngươi, Tứ nha đầu đều học trong thành, nhiều chỗ phải tiêu tiền như vậy, không có phần cho nha đầu ngốc đâu!”Nghe đến đây, bao nhiêu kí ức của Nhược Thủy đều hiện về rõ ràng.
Nàng tên thật là Chu Nhược Thủy, là tên sư phụ đặt cho, lấy thượng thiên nhược thủy chi ý, ý tứ rằng chính mình tương lai học đạo thuật để bảo trì thiện tâm, làm thiện giúp đời.Ba mươi năm Nhược Thuỷ đi theo sư phụ, bốn mươi tuổi đã thành danh chốn kinh kỳ còn được mệnh danh là Đệ nhất Phong Thuỷ Sư, Phong Thuỷ, Kinh Dịch, Tướng Số, Đạo Thuật nàng đều tinh thông.
Nhưng tối qua ngủ dậy liền phát hiện bị người ta tác pháp ám hại, hồn phách trong cơ thể đang từ từ thoát ly ra khỏi thân thể.
Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, nàng dùng bí thuật sư môn mật truyền đem tàng hồn ký phách của bản thân vào cơ thể có cùng Bát tự sinh thần (ngày giờ tháng năm sinh) với mình, lúc này liền mượn xác hoàn hồn vào nhị nha đầu của Chu gia.Tiểu nha đầu ngốc này mệnh khổ, sinh ra đầu óc không được minh mẫn.
Cũng may được cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp, nuôi dưỡng nàng hết mực.
Nhưng Chu gia làm chủ lại là Lão thái thái Trịnh Lan, Trịnh thái thái ưu ái con trai cả, cha của nha đầu làm công kiếm tiền vất cả nhưng toàn bộ đều cho nhà con trai cả.
Hiện còn đang muốn bán cả cháu gái xinh đẹp cho tên họ Lý để làm thiếp.Vợ của Lý lão bản này dữ như sư tử, nếu làm thiếp nhà hắn bên ngoài nạp thiếp, không phải là sẽ đánh chết tiểu nha đầu sao? Vì thế mẹ của tiểu nha đầu Vương Ngưng sống chết không đồng ý, lúc này mới cùng Trịnh thái thái xung đột giằng co.Suy nghĩ thấu đáo trước sau, Nhược Thuỷ nhăn mày, mặt lạnh tanh nhìn Trịnh thái thái mở miệng nói: “ Mẹ, nãi nãi gả con đi, mẹ cứ đồng ý đi.”Trịnh thái thái nghe xong vui mừng vội nói:” Vợ của tiểu nhị nghe chưa, chính nhị nha đầu đồng ý nhé"Vương Ngưng chưa kịp nói thì Nhược Thuỷ liền tiếp lời: “ Nếu nãi nãi ngồi tù thì nhà ta phải làm như thế nào đây ?”Trịnh thái thái nghe thấy cả giận, giơ quải trượng lên toan đánh Nhược Thuỷ, mắng lớn :” Cái đồ ngốc nhà ngươi, nói xằng bậy gì đó?”Nhược Thuỷ làm bộ núp vào phía Vương Ngưng rồi nói tiếp: “ Cháu không có nói bậy, mua bán người, nãi nãi chả phải ngồi tù a ?”Nhược Thuỷ vừa nói xong thì Trịnh Thái Thái cùng mẹ của nhị nha đầu đều như thấy quỷ, chằm chằm nhìn Nhược Thuỷ, nha đầu ngốc này trước kia nói câu hoàn chỉnh còn khó, giờ lại phân tích rõ ràng như thế, biểu hiện ngoài dự liệu của mọi người.
Đặc biệt là mẹ của nha đầu.
Lặng đi vài phút liền thốt lên: “ Nha đầu…con…con không ngốc?”Nhược Thuỷ gật gật đầu, nhìn lướt qua vẻ mặt trắng bệch của Trịnh thái thái, giễu cợt nói:” Đều nhờ hồng phúc của nãi nãi, nếu không phải thiếu chút nữa đánh chết con, con cũng không nhờ hoạ được phúc, tỉnh táo trở lại như bây giờ.”Vương Ngưng nghe thế liền ôm chặt Nhược Thuỷ mà khóc :” Tốt quá rồi… tốt quá rồi, ông trời thật có mắt, con bé không bị ngốc nữa…”“Trịnh đại tỷ…Trịnh đại tỷ…ở nhà chứ?”Ở ngoài cửa vàng lên tiếng gọi, Nhược Thuỷ dựa vào ký ức biết được âm thanh này của Vương lão bà trong thôn, Trịnh thái thái hay thuận miệng gọi Vương thẩm.
Vương thẩm là một bà mối, nhân phẩm cũng chả tốt lành gì, chỉ cần nhiều tiền là cái gì cũng có thể làm.
Lý lão bản thôn bên để ý nhị nha đầu lớn lên xinh đẹp, có điều thần trí lại si ngốc, liền tưởng chiếm chút tiện nghi.
Bà mối Vương liền ra chủ ý, lão Lý chi tiền ra thì bà ta sẽ mua nhị nha đầu cho lão làm thiếp, kim ốc tàng kiều.Trịnh thái thái vừa thấy Vương thẩm tới liền thay đổi thái độ ra lệnh:” Vợ tiểu nhị, tiền này ta đã thu, ngươi mau giau nhị nha đầu cho Vương thẩm đi, nó chỉ là một đứa ngốc, giờ có tỉnh lại thì cũng mười sáu rồi, còn học hành gì nữa.
Tốt nhất là gả chồng, mà gả cho Lý lão bản làng bên còn được ăn sung mặc sướng, chả tốt hơn sao ?”Vương Ngưng nghe lời này liền không vui, tiểu nữ nhà mình bây giờ không ngốc, lại xinh xắn, có gả thì cũng gả cho một gia đình đứng đắn, không thể gả cho gã họ Lý làm vợ bé được.
Nàng lạnh lùng nói:” Mẹ đã thu bao nhiêu? Con sẽ bảo cha nó cầm tiền về trả cho Vương Thẩm là được.
Nha đầu nhà con không ngốc, lại xinh đẹp như thế này, sao lại không tìm được gia đình tốt để gả ư?”.