Chiều hôm đó, đã một ngày kể từ khi Tiểu Đồng bị bắt cóc, Uyển Chi chính thức nhận được cuộc gọi của Hạ Tịnh.

Qua điện thoại, Uyển Chi không đoán được đây là nam hay nữ vì họ đã sử dụng thiết bị chỉnh giọng, nội dung đại loại là muốn Uyển Chi đến nơi họ chỉ định một mình, đính kèm với đó là bức ảnh của Tiểu Đồng, hai má in hằn năm ngón tay, uất ức nhìn màn hình.

Uyển Chi báo tin cho Hoắc Trương, anh rất nhanh đã có mặt tại căn hộ của cô, tạm thời cô chưa muốn báo chuyện này cho ba mẹ mình, cô sợ họ sẽ lo lắng không cho cô đến đó.

Nắm chặt tay thành nắm đấm, Hoắc Trương nhìn bức ảnh của Tiểu Đồng, từ khi gặp lại con bé đến giờ đến chửi còn không nở, vậy mà bọn chúng dám đánh con bé thành ra như thế này.

Tạm thời bọn chúng vẫn chưa gửi cho cô một địa chỉ cụ thể, đây không phải là điều kỳ lạ duy nhất trong chuyện này, những tên này mang danh là bắt cóc nhưng chúng không hề yêu cầu cô chuẩn bị tiền, vậy mục đích của bọn chúng là gì chứ.

“ Em đừng đi, anh sẽ tìm ra vị trí của con, anh không muốn em và con gặp nguy hiểm.”

Hoắc Trương nắm lấy tay Uyển Chi, anh đã cho người tra vị trí của số điện thoại kia rồi, anh không muốn Uyển Chi đi vào nguy hiểm.

Uyển Chi đẩy tay Hoắc Trương ra, cô thở dài nói;

“ Em không thể ngồi im nhìn con mình gặp nguy. Em tin anh sẽ bảo vệ được mẹ con em.”

Cô mỉm cười nhìn anh, bọn này không đơn giản, nếu chúng chỉ là bắt cóc tống tiền, thì dù cho phải bỏ ra bao nhiêu để chuộc lại Tiểu Đồng cô cũng không tiếc, chỉ là mục đích của chúng dường như chính là cô.

Cấp dưới của Hoắc Trương báo tin, họ không thể tra ra được gì vì số điện thoại kia chỉ là sim rác và dường như sau khi sử dụng xong, chúng liền vứt ra ngoài.

Gương mặt Hoắc Trương thoáng một tia thất vọng, anh nhìn thật kỹ vào bức ảnh của Tiểu Đồng, tin ba… ba sẽ bảo vệ được mẹ con con.

Sáng hôm sau, Uyển Chi bắt đầu xuất phát, trên xe cô có hệ thống định vị, Hoắc Trương ngồi trong xe riêng, quan sát vị trí xe của Uyển Chi.

Địa chỉ chúng gửi cho cô chính là một bãi đất trống, Uyển Chi bước xuống xe, nhận điện thoại từ lũ bắt cóc.

“ Gần đó có một chiếc xe, từ bây giờ mày sẽ lái chiếc xe đó theo sự hướng dẫn của bọn tao.”

Uyển Chi đi vào xe của chúng, không ngờ bọn người này đã phòng ngừa trường hợp Uyển Chi mang theo thiết bị theo dõi.

Trong xe có camera, Uyển Chi không thể báo tin cho Hoắc trương được, chiếc xe lăn bánh, Uyển Chi lái xe theo sự hướng dẫn của họ.

Hoắc Trương cẩn thận quan sát màn hình, đã ba mươi phút rồi nhưng xe của Uyển Chi vẫn chưa có dấu hiệu di chuyển, anh lo lắng, có thể kế hoạch của anh đã bị lũ người đó đoán được.

Hoắc Trương lái xe đến địa điểm định vị trên bản đồ, khi đi đến đó thứ mà Hoắc Trương thấy chỉ là chiếc xe của Uyển Chi còn người thì chẳng thấy đâu.

Bọn chúng liên tục đổi địa điểm, Uyển Chi cảm thấy từ nãy đến giờ chúng đang đi cô đi vòng vòng.

“ Đã hơn 2 tiếng rồi, các người hãy đưa cho tôi một địa điểm cụ thể đi.”

Sự kiên nhẫn của Uyển Chi dường như mất sạch, từ nãy đến giờ chúng liên tục đưa cô đến hết nơi này đến nơi khác, cô muốn gặp Tiểu Đồng.

“ Mày không có quyền ra lệnh cho tụi tao, chạy tiếp đi.”

Đi được khoảng chừng thêm một tiếng thì xe dừng lại tại một khu nhà hoang, bọn chúng bắt Uyển Chi dừng xe ở một đoạn cách khu nhà hoang khoảng 2km, sau đó chúng yêu cầu Uyển Chi đi bộ vào.

Dưới cái nắng oi bức, Uyển Chi cố gắng đi nhanh hết mức, cô chậm một phút thì Tiểu Đồng của cô lại chịu khổ thêm một phút.

Khi đến nơi, Uyển Chi được hai tên gác cổng kiểm tra nghiêm ngặt khắp người để đảm bảo cô không gây bất lợi được cho chúng.

Sau khi kiểm tra xong, bọn chúng trói tay cô lại, bắt cô đi vào trong.

Nơi này là một khu nhà hoang đổ nát, nếu cô nhớ không nhầm chỉ ít ngày nữa thôi nơi này sẽ bị phá dỡ để xây dựng công trường mới.

Chúng đưa cô lên tầng hai của căn nhà, vừa đặt chân lên đến tầng, Uyển Chi nhìn thấy Tiểu Đồng đang nằm dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền, sợ hãi con gái bị gì cô lớn tiếng gọi tên con bé:

“ Tiểu Đồng! Tiểu Đồng!”

Mặc tiếng gọi lớn của Uyển Chi, Tiểu Đồng vẫn nằm im, trên gương mặt bé con hiện rõ từng dấu tay, tay chân cũng trầy rất nhiều.

“ Tình cảm mẹ con mày cũng thật cảm động đấy.”

Hạ Tịnh đứng dựa vào thành cửa sổ, không nhịn được mà lên tiếng, từ nãy gì cô ta vẫn im lặng quan sát nét mặt khẩn trương, lo lắng của Uyển Chi, nhìn thấy kẻ thù của mình đau khổ, cô ta đương nhiên rất hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play