Tại một căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường, có thể nghe thấy rõ âm thanh rên rỉ khe khẽ của cô gái.

Sau khi hành sự xong, hai người họ nằm cạnh nhau, cô gái âu yếm trong lòng chàng trai, đôi trẻ ấy không ai khác chính là Hạ Tịnh và Thừa Đức - tên đã làm phiền Uyển Chi tại The Night.

Thừa Đức chính là kim chủ của Hạ Tịnh, ả ta tồn tại được trong giới showbiz là đều dựa vào Thừa Đức.

Từ sau cái hôm kinh hoàng tại nhà hoang vào năm năm trước, Hạ Tịnh bắt đầu trở nên nghiện ngập, ả ta dường như thèm thuốc phiện đến mất cả nhân tính, nhiều lần lừa cha mẹ để lấy tiền.

Cha mẹ Hạ Tịnh cũng vì chuyện này mà từ mặt ả ta, họ không chấp nhận có loại con gái hư đốn như vậy.

Không có sự hậu thuẫn từ gia đình, Hạ Tịnh bắt đầu trở nên sa sút, cô ta dùng “ vốn trời cho” của mình để kiếm tiền, trong một cuộc giao dịch, cô ta đã gặp được Thừa Đức. Phải nói là kỹ năng của ả rất chuyên nghiệp, chính vì lẽ đó mà Thừa Đức rât cưng chiều, nâng đỡ ả.

“ Nghe nói anh và ông chủ The Night có hiềm khích sao?”

Hạ Tịnh nằm trong lòng ngực của Thừa Đức, cô ta bắt đầu thăm dò, chuyện này cô ta cũng chỉ là nghe kể qua, rằng là Thừa Đức bị ông chủ The Night đánh rất thảm.

Thừa Đức nghe đến đây thì cũng bực mình, hắn ta đẩy Hạ Tịnh ra, trong lòng vô cùng khó chịu, nếu không nhắc đến thì thôi, nhắc lại chỉ thêm bực.

Chẳng hiểu số hắn kiểu gì, trong quán bar hôm ấy có bao nhiêu cô gái, vậy mà hắn lại đụng trúng bạn gái của tên đó.

“ Sao vậy? Thế chuyện này là thật sao?”

Hạ Tịnh nhếch môi cười, xem ra những gì cô ả nghe được là đúng, chẳng những thế cô ả còn biết được chủ của The Night là ai!

“ Nếu không câm miệng được thì cút đi.”

Thừa Đức tức giận, hắn ta đương nhiên không hài lòng việc Hạ Tịnh cứ liên tục nhắc đến chuyện nhục nhã của hắn.

Hạ Tịnh lập tức hiểu ý, cô ta ưỡn ẹo sà vào lòng của Thừa Đức, giọng nói lập tức dịu đi vài phần.

“ Em chỉ là bất bình cho anh thôi, anh có muốn trả thù không?”

Hạ Tịnh tựa đầu vào ngực của Thừa Đức, cô ta yểu điệu nói, Thừa Đức nghe vậy liền khó hiểu đáp:

“ Em có khả năng giúp tôi trả thù sao? Bỏ đi… Tên đó chỉ thích chơi sạch sẽ.”

Thừa Đức đẩy Hạ Tịnh ra, mặc quần áo của mình vào, anh ta đương nhiên có thể khẳng định loại gái như Hạ Tịnh, Hoắc Trương sẽ không đụng vào.

Cô ta ngoài việc nằm ngửa thì còn có thể làm gì chứ? Cô ta căn bản không đủ sức để đấu với Hoắc Trương.

“ Chắc anh không biết rằng em, Uyển Chi và Hoắc Trương từng là bạn cùng lớp đâu nhỉ.”

Hạ Tịnh tựa đầu vào thành giường, cô ta không gấp gáp, chỉ cần một câu này đã có thể lấy lại được sự chú ý của Thừa Đức.

Hắn ta nhìn cô, trong lòng quả thật là có chút thay đổi góc nhìn, nếu Hạ Tịnh nói như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự đã có cách giúp hắn trả thù lại Hoắc Trương sao?

Sau đấy Hạ Tịnh nói nhỏ gì đó vào tai của Thừa Đức, chỉ biết rằng hai mắt hắn càng lúc càng sáng, nụ cười nham hiểm hiện ra.

Hôm nay Uyển Chi vẫn như mọi này đưa Tiểu Đồng đến trường, sáng nay trước khi ra ngoài, cô có nhìn thấy căn hộ bên cạnh nhà cô đang sửa lại, chắc là sắp có hàng xóm mới.

Từ sau chuyện kia, cô giáo dường như rất quan tâm đến Tiểu Đồng, có thể nói trong mọi việc cô bé đều được ưu tiên.

Uyển Chi ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, cô chăm chú vào từng con chữ trên trang giấy.

m thanh gõ cửa phá hỏng đi sự tập trung của cô, trợ lý báo rằng có người muốn tìm cô, đó là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất trang trọng.

Mười lăm phút sau, Hoắc phu nhân ngồi trong phòng làm việc của Uyển Chi, nhàn nhã thưởng thức trả, từ nãy đến giờ hai người họ vẫn chưa ai chủ động lên tiếng trước.

Uyển Chi im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, bà có nét rất giống với Hoắc Trương, cô có thể đoán sơ được thân phận của người phụ nữ này và lí do tại sao bà xuất hiện tại đây.

“ Chào cháu.”

Mẹ Hoắc Trương là người lên tiếng trước, bà mỉm cười nhìn cô, gương mặt vô cùng phúc hậu, làm xua đi sự căng thẳng của Uyển Chi.

“ Chào cô.”

“ Cô xin tự giới thiệu, cô chính là mẹ của Hoắc Trương, hôm nay cô xuất hiện tại đây không phải vì muốn xin cháu tha thứ cho con trai cô, lỗi của nó rất khó để tha thứ, cô chỉ mong cháu có thể thỉnh thoảng cho cô đến thăm Tiểu Đồng mà thôi.”

Bà Hoắc từ tốn nói, câu nói của bà rất dễ nghe, bà không dùng suy nghĩ của bậc trưởng bối ép buộc lên cô, bà là đang xin, xin cô có thể cho bà gặp Tiểu Đồng.

Bà Hoắc cũng là một người mẹ, bà đương nhiên biết nuôi một đứa bé cực khổ như thế nào, trong suốt quá trình đó gia đình bà không hề có mặt, không hề giúp cô, hiện tại bà không có quyền ra yêu cầu với cô.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play