Vĩ Nhiên thấy Hoắc Trương sắp ra khỏi phòng, cô nhanh chóng gõ cửa giả vờ như mình chỉ vừa đến.
“ Quản gia đã chuẩn bị xong rồi, anh xuống ăn cơm.”
Hoắc Trương gật đầu, anh cũng giả vờ như bản thân không hề biết Vĩ Nhiên đã nghe lén mình, đi xuống lầu cùng cô.
Hoắc Trương nhàn nhạt để tay vào túi, đi phía sau cô, để xem thái độ của cô nhóc này sẽ như thế nào.
Cả hai đi đến bàn ăn, trên bàn những món ăn được bày biện đẹp đẽ, Vĩ Nhiên đột nhiên không còn hứng thú dùng bữa, hiện tại cô có việc quan trọng hơn phải làm.
“ Mẹ em vừa báo nhà em có việc quan trọng, hai người ăn trước, lần sau em sẽ đến chuộc lỗi.”
Vĩ Nhiên tìm đại lý do, Hoắc Trương đương nhiên không giữ lại vì anh biết hiện tại cô đang rất rối rắm, khi cô ấy bình tĩnh tự nhiên sẽ tìm đến anh.
Hoắc Trương tiễn Vĩ Nhiên ra ngoài, chiếc xe nhà họ Tô rời đi nhanh chóng, Hoắc Trương vẫn đứng đó nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng hẳn.
Một tuần sau.
Vĩ Nhiên hẹn gặp Hoắc Trương, một tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô cũng hỏi mẹ cô về việc năm đó nhận nuôi cô như thế nào, tìm kiếm đến trại trẻ mồ côi họ nói năm đó lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô chỉ là một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi, trên người cô lúc đó còn có vết máu nhưng khi họ kiểm tra thì không phải là máu của cô, cô không hề bị thương.
Hoắc Trương đến điểm hẹn từ sớm, anh ngồi ở ghế bình thản uống trà, nhìn ra xa xăm, hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, anh sẽ trở về vị trí cả mình, chỉ là hình như còn thiếu một điều gì đó.
Vĩ Nhiên từ đằng xa đi đến, hôm nay cô tự lái xe đến đây, đây là lần đầu tiên sử dụng xe sau tai nạn, Vĩ Nhiên đứng phía sau anh nhưng mãi vẫn không lên tiếng, cô không biết bản thân nên nói gì vào lúc này.
“ Tới rồi sao?”
Hoắc Trương đứng dậy quay người về phía cô, anh đương nhiên biết cô đã đến nãy giờ, chỉ là chờ cô lên tiếng, nhưng hình như Vĩ Nhiên vẫn chưa đủ tự tin.
“ Ừm.”
“ Hôm nay anh biết em hẹn anh ra đây để nói, anh hoàn toàn xác nhận những gì em đang nghĩ.”
Hoắc Trương tiếp tục nói, nếu cô vẫn chưa đủ dũng cảm để nói ra thì cứ để anh, anh sẽ mở lời.
“ Anh biết em nghĩ gì sao?”
Vĩ Nhiên e dè hỏi, sao anh lại biết, chẳng lẽ ngày hôm đó là anh đã cố tình bật mí cho cô biết sự thật này!
“ Vậy em nói xem hôm nay em hẹn anh ra đây làm gì?”
“ Em….em..”
Vĩ Nhiên lúng túng, bị anh hỏi ngược lại cô không biết bản thân nên trả lời như thế nào nữa.
“ Đây là đáp án cho những thắc mắc của em.”
Hoắc Trương cầm một tập tài liệu đặt vào tay Vĩ Nhiên, trong đó là kết quả xét nghiệm của anh và Vĩ Nhiên.
Vĩ Nhiên cầm giấy xét nghiệm trong tay, cô e dè mở ra, hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại được bình tĩnh, Vĩ Nhiên bắt đầu đọc từng dòng chữ trong đó, kết quả hiện ra trước mắt cô chính là có quan hệ huyết thống. Tay Vĩ Nhiên run run, đúng đây là điều cô muốn biết, cô luôn thắc mắc gia đình mình ở đâu, tại sao họ lại từ bỏ cô.
Bây giờ trước mặt chính là người thân của cô, hiện tại cô không biết bản thân nên làm gì, cô đã từng nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh nếu bản thân tìm lại được người thân, cô sẽ không ngần ngại mà đến ôm trầm lấy người ấy, nhưng lúc này cô chỉ đứng chôn chân tại đấy, đáy mắt ẩm ướt, cô nhìn anh, rất muốn bước lên nhưng vẫn chưa đủ can đảm, cô nhận lại được người thân rồi, nhận lại được rồi.
Hoắc Trương chủ động bước đến ôm lấy cô, anh cũng chờ ngày này rất lâu rồi, mấy năm qua không ngày nào gia đình anh từ bỏ việc tìm Vĩ Nhiên, chỉ là mãi vẫn chưa có kết quả.
“ Anh trai…..hức….”
Vĩ Nhiên cúi mặt vào bả vai của Hoắc Trương khóc rưng rức, cô lấy hết can đảm nói hai chữ anh trai.
Hoắc Trương xoa đầu của cô như một lời động viên, sau bao nhiêu cách trở cuối cùng họ cũng đã tìm được nhau.
Tại trường.
Chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu kì thi quan trọng nhất của đời học sinh, hôm nay là ngày học cuối cùng của họ, sau hôm nay mỗi người một ngã, Uyển Chi hướng ánh mắt ra xa, một năm đầy biến động, đột nhiên cô nhớ lại chỉ vài tháng trước, cô còn cùng Hoắc Trương nói chuyện, cùng anh ôn bài vậy mà giờ đây đến tung tích cũng chẳng biết anh ở đâu.
Mấy tháng vừa qua cô luôn cố gắng dùng việc học để che lấp đi ký ức về Hoắc Trương.
“ Uyển Chi.”
Các bạn học thấy cô đứng một mình thì liền đi đến bắt chuyện, hôm nay đã là ngày cuối rồi, những gì cần nói cũng nên phải nói ra.
“ Có gì sao?”
Uyển Chi quay lưng lại thì nhìn thấy ba bạn nữ đang đứng phía sau mình, bình thường cô không phải là người hoạt ngôn nên không trò chuyện với họ nhiều lắm.
“ Cậu viết lưu bút cho tụi mình nha.”
Uyển Chi khá bất ngờ cô không nghĩ sẽ có người muốn cô viết lưu bút nhưng cô rất vui vì lời đề nghị này. Uyển Chi nắn nót viết từng dòng chữ những lời chúc gửi đến họ.
“ Cảm ơn cậu nha, chữ cậu đẹp thật đấy.”
Uyển Chi nhìn theo bóng dáng ba người họ, bất giác mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT