Cuối cùng thời gian đình chỉ của Hoắc Trương cũng chấm dứt, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi học lại, mọi người chào đón anh như một anh hùng, Hoắc Trương không quá quan tâm, anh về lại chỗ ngồi của mình.

Tiết học bắt đầu, thầy giáo vào phổ biến về cuộc thi bóng rổ của trường, các lớp sẽ thi đấu với nhau để tìm ra tập thể chiến thắng, sau khi phổ biến thông tin xong, thầy nhờ Uyển Chi tổng hợp danh sách dùm thầy.

Và đương nhiên người đầu tiên đăng ký là Hoắc Trương, sau đó là Trịnh Hào, thật ra Trịnh Hào không hề yêu thích các môn thể dục thể thao nhưng vì thấy Hoắc Trương tham gia, cậu ta mới tham gia theo, cậu ta còn đồn rằng ai tham gia vào đội sẽ được Hoắc trương nhận làm đàn em, thế là nam sinh trong lớp kéo nhau đăng ký ầm ầm.

Uyển Chi đi nộp danh sách cho thầy giáo, không ngờ chuyện này nhanh gọn lẹ hơn cô nghĩ. Uyển Chi đẩy cửa phòng giáo viên ra, bên trong không chỉ có các thầy cô mà còn có ba mẹ của Tử Dực, họ đang làm ầm ĩ một phen. Không phải chuyện của Tử Dực đã giải quyết xong rồi sao?

Uyển Chi bước vào bên trong, cô đi thẳng đến bàn làm việc của thầy giáo chủ nhiệm để nộp danh sách, ngay khi cô định đi thì cũng là lúc Thiên Vĩ bước vào, bốn mắt nhìn nhau, mẹ Tử Dực đã ngắt ngang che mất Uyển Chi, bà đi đến đánh thẳng vào mặt Thiên Vĩ, cậu ta không né tránh hứng đủ cú tát đấy.

Âm thanh cú tát to đến mức làm Uyển Chi và những người ở đó phải giật mình, Uyển Chi cố không quan tâm, đi ra khỏi phòng nhưng âm thanh trong đấy không ngừng lọt vào tai cô.

“ Tại sao mày lại đánh con tao, mày có biết tình trạng của thằng bé hiện tại như thế nào không?”

Uyển Chi đứng im tại chỗ, gì chứ? Thiên Vĩ đánh Tử Dực? Sao có thể, trước đó bọn họ còn từng là anh em tốt nữa cơ mà?

Uyển Chi đi nhanh về phía trước để trốn tránh thứ âm thanh đáng sợ kia, không…. Chắc chắn không phải là vì lý do đấy.

Cô đi về lớp, đứng ở hành lang nhìn xuống cô có thể nhận ra ba mẹ Thiên Vĩ vừa đi vào trong phòng giáo viên, gương mặt của họ rất nghiêm túc, chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng.

“ Nhìn gì đấy?”

Hoắc Trương từ phía sau đụng vào vai kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ ấy, Uyển Chi nhìn anh nhưng không trả lời.

Hoắc Trương cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng kế bên cô, xem ra đây cũng là một cách chia sẻ, dù không nói ra nhưng khi ta cảm thấy khó chịu, có người ở bên tạo cho ta cảm giác ta không cô đơn.

Trong phòng giáo viên.

“ Con của các người đánh Tử Dực nhà tôi, tình trạng hiện tại của thằng bé rất nặng các người biết không hả?”

Mẹ Tử Dực là một người cực cưng chiều con cái, bà làm sao đứng yên khi nhìn thấy con trai của mình bị người khác đánh được.

Tối qua khi nghe tin Tử Dực bị hành hung trong bệnh viện, bà dường như không đứng nổi, vội vã chạy đến tìm con trai cưng.

“ Vậy bà muốn gì? Chúng tôi sẵn sàng sẽ chịu toàn bộ viện phí và sẽ đưa một khoảng coi như là bồi thường được rồi chứ?”

Mẹ Thiên Vĩ lên tiếng, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta gây chuyện, bà đã quen với những chuyện như thế này chỉ cần dùng tiền là giải quyết được liền.

“ Ý bà là gì chứ? Bà nghĩ chúng tôi thiếu tiền sao? Đến một lời xin lỗi các người cũng không nói ra được, đây thật sự là xin lỗi sao?”

Mẹ Tử Dực đập bàn đứng dậy, tức nghẹn nói, đây coi như là gieo nhân nào gặt quả nấy, Tử Dực con trai bà ta coi trời bằng vun luôn lấy tiền ra giải quyết mọi thứ, nhà của Thiên Vĩ chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Gia đình Thiên Vĩ thái độ vô cùng bình tĩnh, họ ngồi im nhìn mẹ Tử Dực nổi nóng, chỉ nhếch mép cười khẩy, nhàn nhã uống trà, coi lời mẹ của Tử Dực như không khí.

“ Tôi nghĩ gia đình các người làm truyền thông, mặt mũi rất quan trọng, nếu không chấp nhận lời đề nghị này của chúng tôi thì cũng được thôi cứ khởi kiện đi, lúc đó tôi hứa sẽ cung cấp đủ bằng chứng con của ông bà nhiều lần bắt nạt bạn học, hối lộ giáo viên sửa điểm, để xem lúc đó dư luận sẽ hướng về ai.”

Mẹ Thiên Vĩ nói xong thì cũng điềm tĩnh khoác tay chồng ra về, bà đã nắm đúng vào điểm yếu của gia đình Tử Dực, nhà họ có một công ty truyền thông rất lớn, nếu những chuyện này bị bại lộ thì rất có thể ảnh hưởng không ít đến sản nghiệp nhà họ.

Thiên Vĩ đi theo sau ba mẹ, cậu ta cũng chẳng có hứng thú ngồi học nữa, liền đi về cùng họ.

“ Lần sau khi con làm việc nên suy nghĩ kỹ ba mẹ không giúp con mãi được.”

Mẹ cậu nhàn nhạt lên tiếng, gia đình bà chỉ có một đứa con trai này, bao nhiêu hi vọng đều đặt hết vào cậu, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Thiên Vĩ làm ba mẹ thất vọng.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play