Kết quả của vụ việc là Tử Dực bị hạ hạnh kiểm xuống mức thấp nhất và đình chỉ học một năm, thầy Chu bị đuổi khỏi ngành vì những hậu quả mà họ gây ra là vô cùng nghiêm trọng và ảnh hưởng đến rất nhiều người. Hoắc Trương bị đình chỉ học ba ngày và anh sẽ chịu hết viện phí cho hai người kia.
Hoắc Trương tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh nằm dài trên giường và lướt điện thoại, được nghỉ học sướng chết đi được, đây đích thị là phần thưởng đối với anh.
Đến khi nghe tiếng gõ cửa của bác quản gia, anh mới bật dậy về sinh cá nhân và đi ăn sáng. Bữa sáng đã được bác quản gia chuẩn bị chu đáo, bác chăm sóc anh từ nhỏ nên rất hiểu tính tình của cậu thiếu gia này.
Sau khi ăn xong, Hoắc Trương lấy máy tính ra làm việc, liên hệ cho vài người ở nước ngoài đảm bảo cho việc kinh doanh của gia đình vẫn tốt, anh chỉ vừa được cha giao quản lý sản nghiệp được hơn một năm nên còn nhiều điều phải học.
Ting… tong
Tiếng chuông cửa vang lên, Hoắc Trương không quá quan tâm vì anh biết chắc chắn không phải kiếm anh, bác quản gia ra ngoài mở cửa.
“ Các vị kiếm ai?”
Trước cửa là Uyển Chi, Trịnh Hào và Hạ Tịnh, bọn họ là đến đây học nhóm, sẵn tiện mang sách vở đến cho Hoắc Trương chép bài, đảm bảo những ngày bị đình chỉ anh sẽ không bị mất bài.
Hạ Tịnh vẫn gương mặt cau có đấy, cô ta đương nhiên là không muốn đi, nếu không phải bọn họ cứ đem lí do là vì hoạt động nhóm, nếu không đi sẽ bị gạch tên thì cô ta nhất định không đi.
“ Dạ tụi con là bạn cùng lớp của Hoắc Trương, đến đây kiếm cậu ấy để học nhóm ạ.”
Trịnh Hào đại diện trả lời, thật ra mục đích cậu ta đến đây nào phải là để học nhóm, cậu ta muốn đến đây để nhận Hoắc Trương làm đại ca. Từ khi biết Hoắc Trương một mình đánh hai người kia nhập viện thì cậu ta đã rất ngưỡng một anh.
“ Vậy sao? Mời các vị vào, cậu chủ đang ở bên trong.”
Mọi người cùng nhau vào bên trong, Hạ Tịnh đưa mắt nhìn xung quanh, nhà Hoắc Trương so với nhà cô ả có thể nói là không chênh lệch nhiều, nhan sắc anh cũng được xếp vào hàng soái ca của trường, xem ra anh rất hợp với cô.
“ Nhìn gì đấy, ghiền rồi sao?”
Trịnh Hào nói nhỏ vào tai Hạ Tịnh khiến cô ta có chút giật mình, Hạ Tịnh tặng cậu ta một cái lườm nguýt sau đó bỏ lên đi về phía trước.
Vào đến trong nhà, không gian được trang trí rất cổ kính, có thể nhìn ra một số món đồ rất hiếm, cả ba ngồi ở phòng khách đợi bác quản gia gọi Hoắc Trương.
Hoắc Trương nghe tin Uyển Chi đến liền vội vàng đi xuống, anh rất bất ngờ không ngờ cô lại đến đây.
“ Các cậu đến sao không báo trước.”
“ Tụi này muốn tạo bất ngờ cho cậu, đấy là ý của Uyển Chi đấy.”
Trịnh Hào vui vẻ trả lời, cậu ta không quên đề cập đến việc chính Uyển Chi là người đã lên ý tưởng mang sách vở đến đây cho Hoắc Trương chép.
“ Cảm ơn mọi người, tôi đây còn sợ mấy hôm nữa đi học sẽ thiếu bài.”
Hê hê, chính sáng nay anh còn mừng thầm vì được nghỉ học mà giờ lại lo lắng thiếu bài sao, có xạo quá không.
“ Vậy thì đại ca cứ mượn Uyển Chi nhé, vừa hay em đi học không chép bài.”
Trịnh Hào vô tri nói, mà đúng thật cậu ta đi học chỉ lo nhiều chuyện có bao giờ chép bài đâu chứ.
“ Vậy cậu cứ mượn vở tôi đi.”
Uyển Chi lấy vở từ trong cặp ra đặt lên bàn, Hạ Tịnh tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng chịu thôi cô ta đi học cũng có chép bài đâu.
Cả nhóm bọn họ bắt đầu quá trình ôn tập, Uyển Chi sẽ giúp họ ôn lại các kiến thức quan trọng của từng môn, Hoắc Trương sẽ đảm nhiệm vai trò đánh giá kết quả học tập của từng thành viên, hai thành viên còn lại sẽ thay phiên nhau đảm nhận vai trò chuẩn bị tài liệu cho nhóm.
Nhóm bọn họ đã học hết một buổi chiều, đến khi nghỉ ngơi thì trời cũng chập tối, mặt ai cũng hiện lên sự mệt mỏi, Trịnh Hào còn nằm ra sàn, ôm đầu, cả quá trình đi học cậu ta không ngờ có một ngày mình lại có thể tiếp thu nhiều kiến thức đến vậy.
“ Này mọi người hôm nay có lễ hội ở trung tâm thành phố, có ai muốn đi không?”
Trịnh Hào chợt nhớ ra thông tin quan trọng, cậu ngồi dậy nhanh chóng hỏi ý mọi người, gương mặt hớn hở như chưa từng có cơn mệt mỏi nào.
“ được.”
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT