CHƯƠNG 26: BẢN VẼ THÚ VỊ
“Không hài lòng?” Phó Lãnh Quyết ngồi trên tấm gấm mềm mại với một ấm trà mới pha và một ít điểm tâm tinh xảo trước mặt, hắn hơi nhếch lên khóe miệng, nói: “Ta là đao còn ngươi là cá. Cho dù ngươi có bất mãn cũng phải nhịn”
Nói xong, Phó Lãnh Quyết chống đỡ cùi chỏ, nửa người nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại không thèm để ý Tần Thanh La.
Nhịn? Nhịn cái đầu ngươi!
Tần Thanh La nghiến răng nghiến lợi, cô không còn cách nào khác chỉ đành nhìn người nam nhân trước mặt này ngạo nghễ, nhưng cô luôn tin rằng, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, sẽ có một ngày cô sẽ lấy lại uy nghiêm.
Cả buổi sáng không ăn, Tần Thanh La đói đến mức đi không nổi, nhìn thấy điểm tâm trước mặt liền cầm lấy không chút nghĩ ngợi, cắn một miếng, thấy Phó Lãnh Quyết dường như không có phản ứng gì, cô mới dám to gan ăn nó .
Tuy rằng ở cùng hắn không lâu, Tần Thanh La đại khái có thể hiểu được tính tình của hắn, chỉ cần hắn không có phản đối, nghĩa là hắn đã âm thầm đồng ý, một người kiêu ngạo như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Thanh La nhìn thấy trong đời.
Cô ăn hai miếng, lấy ra tấm lụa trong tay, cẩn thận gói một ít đồ ăn vặt, sau đó mở rèm xe ngựa, ra hiệu với Kim Vệ đang đi phía sau, Kim Vệ lập tức tiến lại gần.
“Dực Sinh , đến đây ăn chút gì đi.” Tần Thanh La ném gói điểm tâm đi, Kim Vệ vươn tay nắm lấy, sau đó đưa cho cậu bé trước mặt.
Dực Sinh rụt rè cầm đồ ăn vặt, nhưng không vội ăn mà nhìn vào trong xe ngựa, tuy rằng không nói, nhưng Tần Thanh La biết cậu bé lo lắng cho cô.
“Ta không sao, đừng lo lắng, vương gia rất tốt.” Tần Thanh La nhếch môi, mỉm cười hài lòng, sau đó hạ rèm xuống.
“Bổn vương tốt sao?” Phó Lãnh Quyết đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Tần Thanh La đầy ẩn ý. Tần Thanh La trợn mắt nhìn hắn thu mình vào trong góc, “Lời nói của ta là an ủi cậu ấy, ngài đừng xem là thật.”
“Ồ?” Phó Lãnh Quyết thản nhiên như không, ánh mắt hắn rơi vào đường viền cổ áo trắng tinh của cô, dường như nhìn thấy thứ gì đó dọc theo đường viền cổ áo.
Để ý thấy ánh mắt của hắn, Tần Thanh La nghiến răng ken két, tức giận siết chặt y phục, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Nam nhân, quả nhiên chỉ là loài động vật dùng th@n dưới để suy nghĩ, làm cái gì cũng nghĩ đến những thứ bậy bạ đầu tiên.”
“Không phải ngươi vừa nói bổn vương rất tốt sao? Ta còn tưởng rằng ngươi rất hài lòng với sự kiên nhẫn này của bổn vương.” Phó Lãnh Quyết bình tĩnh nói, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
“Lưu manh!” Tần Thanh La mất một lúc mới đột nhiên phản ứng lại, cô như bị gã không biết xấu hổ này gạ gẫm. Xe ngựa rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn, xe ngựa gập ghềnh thua xa ô tô ở hiện đại, không chỉ chậm chạp, mà cảm giác thoải mái cũng không có.
Đoàn người vừa đi được một đoạn thì có người mang đến một ống tre, Phó Lãnh Quyết cầm ống tre rồi xem ở trong xe ngựa. Tần Thanh La cũng nghĩ, một người như Phó Lãnh Quyết xử lý tài liệu trong xe ngựa cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hao phí nửa tháng để đi đường cũng không giống phong cách của hắn ta.
Điều mà Tần Thanh La không ngờ tới là cô tưởng những tờ giấy đó là công văn bình thường, nhưng khi cô vô tình lướt qua hoa văn trên một tờ giấy, mắt cô chợt sáng lên.
Sau đó, hóa ra nó không phải là một bản công văn bình thường, mà là một bản thiết kế để chế tạo vũ khí!
Kể từ lần trước nhìn thấy chiếc Thiên Cơ Hoàn đó, Tần Thanh La đã bị công nghệ chế tạo vũ khí của thời đại này thu hút, đây là thời đại của vũ khí lạnh, không có máy bay, pháo binh và thuốc súng cực mạnh. Nhưng dù vậy, những gì họ đã làm ra vẫn rất tinh xảo, thật khiến người ta phải thán phục trước trí tuệ của con người.
Cô đảo mắt, chủ động tiến đến gần Phó Lãnh Quyết, khi cô vừa động đã lập tức thu hút ánh mắt của Phó Lãnh Quyết: “Sao? Có hứng thú với cái này à?”
Tần Thanh La giật mình, giác quan của tên Phó Lãnh Quyết nhạy bén thật? Cô vội lắc đầu: “Ta chỉ là một nữ tử khuê các, làm sao có hứng thú với những thứ kỳ quái này chứ, có điều thấy cái đệm cẩm của ngài rất mềm, nên muốn dựa tý thôi.”
Phó Lãnh Quyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như thể hắn muốn nhìn thấy điều gì đó, nhưng hắn không nói gì, chỉ chỉ vào chân mình: “Nếu đã qua đây ngồi rồi, thì làm tốt chuyện của một nha hoàn của ngươi đi.”
Tần Thanh La giật giật khóe miệng: “Ta trở thành người hầu của ngài từ khi nào?” Dù vậy, lần này cô lại vô cùng ngoan ngoãn, bắt đầu xoa xoa chân cho hắn.
“Hôm qua, bổn vương đã giúp ngươi giải cứu đứa trẻ đó. Ngươi cũng đã là người của bổn vương, với vóc dáng này của ngươi, hầu hạ bổn vương ngủ cũng tốt.” Phó Lãnh Quyết cầm bức vẽ vừa nhìn nó vừa nói.
“Hầu, hầu ngủ?” Tần Thanh La không ngờ rằng Phó Lãnh Quyết đã nghĩ cho cô một danh phận rồi, có điều danh phận này… thật sự có hơi đáng giận!
Phó Lãnh Quyết không đáp lại lời cô, mà nhìn vào bức vẽ lắc đầu, và sau đó nói: “Bức vẽ này xác định là lấy cắp từ trong tay người đó sao?”
Tần Thanh La còn đang thắc mắc, trong xe ngựa này chỉ có cô và Phó Lãnh Quyết, hình như hắn không hỏi cô, mà nghe người bên ngoài xe đáp trả lại.
Đó là giọng của một nam nhân trẻ tuổi: “Bẩm vương gia, chắc chắn là lấy được từ trong tay người đó, nhưng bản vẽ hoàn chỉnh này đã bị tách thành hai mươi tám bản, chúng tôi chỉ lấy được mười lăm bản, cho nên chúng thuộc hạ đã thử rất lâu cũng không thể ghép các bức vẽ lại với nhau”.
Phó Lãnh Quyết lắng nghe, lông mày lại nhíu chặt, bầu không khí trong xe trở nên nặng nề vì vẻ mặt của hắn, một lúc sau, hắn không nói thêm tiếng nào, chỉ lướt nhìn qua các bức vẽ.
Tần Thanh La vừa đấm chân cho hắn vừa nhìn bản vẽ trên tay, có lẽ ở thời đại này, hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào có thể đọc được bản vẽ vũ khí, nên Phó Lãnh Quyết không hề đề phòng cô. Tuy nhiên, mỗi lần lật một bức tranh, mắt Tần Thanh La lại sáng lên.
Bản vẽ đó thiết kế ra một bộ nỏ liên hoàn, tuy chỉ là một phần nhưng Tần Thanh La không khỏi thán phục những khớp nối khéo léo, càng nhìn càng thấy tò mò, giống như một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế công việc, càng cấm càng muốn làm.
“Vương gia, ngươi đang chơi trò chơi ghép hình sao? Có thể cho ta chơi được không?” Tần Thanh La nhẹ nhàng xoa chân hắn, trưng ra bộ mặt tiểu liên hoa.
Con ngươi của Phó Lãnh Quyết nhất thời co lại, hắn im lặng một lúc mới hỏi: “Ngươi muốn chơi sao? Hiểu được không đấy?”
Tần Thanh La che miệng cười: “Vương gia, đây chẳng phải là bản vẽ sao? Tuy rằng không biết nó dùng để làm gì, có điều chỉ cần ghép lại với nhau. Tuy ta không biết là vẽ cái gì, nhưng khi ở nhà ta giỏi thêu thùa nhất. Hình thêu có vẻ không khác mấy so với hình này. Sao không cho ta thử chứ?