CHƯƠNG 25: NGỒI XE NGỰA HAY LÀ CƯỠI NGỰA
Đội ngũ nhanh chóng được chỉnh lý, và ngay khi mặt trời mọc, một quân sĩ đến thông báo cho Tần Thanh La rằng chuẩn bị lên đường.
Tần Thanh La đưa Tần Dực Sinh đến cổng trạm, thấy mọi người đang đợi, cô nghĩ ngợi liền đưa Tần Dực Sinh đi vào phòng bếp, vì bị tỷ muội Tiêu Ngữ Yên cản nên họ chưa kịp ăn sáng. Khi bắt đầu lên đường, sợ rằng sẽ không kịp ăn trước buổi trưa, Tần Thanh La thì không sao, nhưng Dực Sinh thân thể đang phát triển, không thể để đói được.
Trong bếp chỉ có một nha hoàn dọn dẹp, thấy hai người đến, ả ta nhướng mày quay lại giả vờ như không thấy cô: “Cô nương, xin hỏi có gì để ăn không?” Tần Thanh La lễ phép hỏi.
Nha hoàn lấy ra một cái màn thầu từ trong sửng hấp, cắn một cái, khịt mũi nói: “Đây là cái màn thầu cuối cùng, ta ăn rồi, giờ thì không còn gì nữa.”
Tần Thanh La cũng không hỏi nhiều, từ thái độ của nha đầu này có thể thấy có người đã nói qua, cô không cần hỏi cũng biết là ai, cô nắm tayTần Dực Sinh bước ra ngoài, không hề cầu xin hay làm khó nha đầu này .
Đành rằng tiền có thể sai khiến ma quỷ, nhưng đây là thời điểm Tần Thanh La nghèo khổ nhất, trên người không có một đồng, ngay cả đến trạm dịch cũng chẳng thể mua được cái gì cho Dực Sinh ăn
Cô thở dài, xem ra phải chờ cuộc sống ổn định lại, cô phải tìm cách kiếm tiền.
“Đệ không đói.” Dực Sinh đi theo cô và nói.
Tần Thanh La sững sờ, mỉm cười gật đầu với cậu bé.
Khi Phó Lãnh Quyết bước xuống cầu thang, anh nhìn xuống thấy cô đang mỉm cười dịu dàng với một cậu bé, vốn dĩ cô đã rất nổi bật, nụ cười đó như càng tăng thêm vẻ quyến rũ của con người cô, nhưng đáng tiếc, nụ cười ấy chỉ dành cho một đứa bé.
Phó Lãnh Quyết nhíu mày, rồi nhìn Tần Thanh La, sắc mặt hắn có chút khó chịu.
“Vương gia, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, đợi ngài lên xe ngựa chúng ta có thể khởi hành.” Kim Vệ đứng bên chiếc xe ngựa sang trọng, cung kính bẩm báo.
Phó Lãnh Quyết đáp lại một tiếng, đến chỗ xe ngựa, đạp bậc ngỗ lên xe ngựa..
Vì hành trình khá xa nên tất cả mọi người đều cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa, không ai đi bộ, sau khi mọi người lên ngựa, chỉ còn lại một mình Tần Thanh La vàTần Dực Sinh lặng lẽ đứng ở trước cửa trạm.
Kim Vệ cưỡi ngựa tới nói với Tần Thanh La: “Tần cô nương, biết cưỡi ngựa không?”
Tần Thanh La cắn môi, lắc đầu nói: “Có thể dẫn ta đi cùng được không?”
“Ơ…” Kim Vệ sững sờ, thốt ra vài chữ, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Thế còn xe ngựa nào còn trống không?” Tần Thanh La hỏi lại.
Kim Vệ thở dài lắc đầu, hắn sơ suất quên vào trấn tìm một chiếc xe ngựa, mọi người cũng sắp khởi hành rồi, nếu như đi tìm thêm nữa sẽ làm trễ nãi thời gian. “Hay là, để ta đi nói với mấy thị nữ phía sau, bảo bọn họ cho các người đi cùng”
“Thế làm phiền thống lĩnh Kim Vệ rồi.” Tần Thanh La gật đầu.
Kim Vệ cưỡi ngựa ra phía sau đoàn xe, một lúc sau mới chạy lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Xe của các nha hoàn đã chật rồi, ngay cả ghế xa phu cũng đã có ba người ngồi. Thật sự không thể nhét thêm được nữa.
“Hay là tìm ai đó cho ta đi cùng đi, ta không ngại đâu” Chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, con gái hiện đại như cô mà nói, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Kim Vệ rất khó xử, thân phận của Tần Thanh La rất đáng xấu hổ, Võ Tuyên Vương chẳng cho cô một danh phận nào, cũng không nói xử trí cô thế nào, còn chiếc xe ngựa của vương gia tuy rằng còn trống nhưng Kim Vệ tuyệt đối không dám đi hỏi ngài ấy có thể chứa thêm hai người được không
“Thống lĩnh Kim Vệ, ta không ngại danh tiếng bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ lão gia các ngài vẫn để tâm sao?” Tần Thanh La dẫn Tần Dực Sinh đến trước xe ngựa của Kim Vệ và đẩy Tần Dực Sinh về phía trước: “Nếu không được, ngài có thể mang theo Tần Dực Sinh , ta đi phía sau cũng được. ”
“Làm sao được chứ? Đi bộ thì làm sao đuổi theo đội ngũ được?” Kim Vệ do dự, sau đó quay lại nhìn xe ngựa của Phó Lãnh Quyết. Trong xe dường như không có động tĩnh gì. Hắn ta suy nghĩ một hồi, do dự rồi nói: “Thôi được rồi, ta dẫn cậu ấy đi, để ta bảo đội phó của ta đưa cô đi”
“Cảm ơn.” Sau khi Tần Thanh La đồng ý, Kim Vệ duỗi tay kéo Dực Sinh lên ngồi ở trước mình, sau đó gọi một quân sĩ cao lớn dũng mãnh, quân sĩ nghe thấy Kim Vệ nói hắn ta sẽ đưa Tần Thanh La đi, cũng sửng sốt. Tất cả mọi người đều biết Tần Thanh La chính là nữ nhân của Võ Tuyên Vương, cho dù cô không có danh phận, bọn họ cũng không thể tùy tiện chạm vào.
“Thống lĩnh, ngài muốn hại ta sao?” Đội phó khổ sở than thở.
Kim Vệ nhìn hắn chằm chằm, có chút phong độ nói: “Không phải chỉ là dẫn người đi sao? Ta không tin trước giờ ngươi chưa từng dẫn ai đi, hơn nữa, ta đâu có bảo ngươi làm gì nàng ta, lẽ nào ngươi đang suy nghĩ đến chuyện gì nữa sao?”
“Ta đâu dám có ý kiến! Được rồi được rồi, ta dẫn đi là được chứ gì?” Đội phó cau mày, chỉ đành với tay ra kéo Tần Thanh La lên ngựa. Đôi bàn tay thô to chai sần vì tập võ lâu ngày.
Tần Thanh La ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng: “Cám ơn đội phó.”
Lòng bàn tay ngăm đen và lòng bàn tay trắng nõn, mềm mại và nhỏ nhắn tạo thành một sự tương phản rõ nét. Lúc hai tay tiếp xúc vào nhau, không biết từ đâu có một làn gió mát thổi qua giữa hai người.
Hành động của hai người chỉ diễn ra trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một giọng nói lãnh đạm truyền đến từ xe ngựa bên cạnh: “Cút lại đây.”
Bốn chữ thốt ra, im như sóng lặn, dường như người nói không có nhiều cảm xúc dao động.
Tuy nhiên, giọng nói phát ra từ xe ngựa, và người nói là Phó Lãnh Quyết, nên không ai dám đoán hắn ta có tức giận hay không.
Đội phó nhanh chóng rút tay về, còn không quên lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: “Đáng sợ thật, may mà ta rút tay lẹ, vương gia đã lên tiếng, nếu mà chậm trễ không chừng cả tay cũng không còn.”
Sau khi lẩm bẩm, hắn lại nhìn Kim Vệ đầy cay đắng và nói: “Thống lĩnh, sau này tôi tuyệt đối sẽ nghe lời ngài, ngài tuyệt đối đừng lấy chuyện này ra trừng phạt tôi nữa, được không”
Khóe miệng Kim Vệ giật giật, không thèm đáp lại lời hắn.
Ngược lại là Tần Thanh La không đành bỏ tay xuống, sắp được ngồi lên ngựa rồi, nhưng lại không biết tên Vương gia lạnh lùng kia uống nhầm thuốc gì, mà lại bảo cô lên cùng xe với hắn, cô căn bản không muốn lên, ai lại thích ngồi cùng cái tên sáng nắng chiều mưa, tâm thần bất định, lạnh lùng hung hăng như hắn chứ?
“Ta, không, đi!” Có lẽ tức giận, Tần Thanh La nghiến răng nghiến lợi, nói với người trong xe ngựa. Trong xe ngựa trầm mặc thoáng chốc, đột nhiên truyền ra tiếng cười lạnh, sau đó Tần Thanh La chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, giây tiếp theo cơ thể cô đã bay vào trong xe ngựa.
Rơi mạnh vào góc xe ngựa, lưng Tần Thanh La va vào thành xe, xé rách vết thương, cơn đau khiến cô đổ cả mồ hôi lạnh.