Thời gian ấy Tô Bình không quen với cảm giác trống Trãi như thể linh hồn đã bị rút cạn đó. khi ấy thường xuyên suy nghĩ lung ta lung tung, nhớ đến đoạn trước kia của trước kia, nếu mình làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm ấy. Không phải học đòi người ta yêu đương tình ái làm chi, cứ bay nhảy, ngây Ngô lãng phí thanh xuân cũng được. vì để đối kháng tình trạng tim đau máu rỉ. Tô Bình tìm đến cách cũ, nếu một chút liên quan của người kia cũng không có, xem như hắn ta chưa từng xuất hiện chưa từng khuấy động cuộc sống của cậu, chẳng phải qua một đoạn thời gian sẽ như bình thường rồi hay sao? Người ta chết vì đói chứ chó ai chết vì thất tình đâu.

Tô Bình sau một đêm quán triệt suy nghĩ liền gửi trả lại tấm thẻ ngân hàng đã nằm trong học tủ suốt nửa năm qua. Đồ đạc gì của hắn ta cũng vứt hết, bộ máy tính mà Doãn Đoan cho cậu Tô Bình cũng đêm đi quyên tặng bằng sạch, điện thoại, za lo, Facebook đổi hết một lượt. Tô bình dồn hết tất cả tâm trí sức lực vào làm luận văn tốt nghiệp, sau đó thì chú tâm đi thực tập, tìm việc làm, thế mà mọi việc lại có thể rút cạn mọi khí lực, chậm rãi mài sạch gương mặt của người kia trong đầu cậu. Mài luôn cả can đảm bước đến để yêu một ai khác.

***

Điện thoại trực quầy bất ngờ vang lên, Tô Bình giật mình gấp gáp nghe máy. Giọng bên trong phát ra như âm thanh gọi hồn lại khiến Tô Bình có cảm giác vừa được kéo về nhân gian thật.

“ người nào không phải khách thì đuổi đi? Đừng để người ta cảm trở chuyện làm ăn của chúng ta. Biết chưa?” Giọng của vị trên kia đặc biệt cáu kỉnh, nhưng Tô Bình lại rất ngoan ngoãn đáp ứng lời người nọ.

“ đã biết rồi. Tôi đuổi ngay đây”

Tô Bình cúp máy liền nhìn Doãn Đoan, vẻ mặt dửng dưng:

“ thật ngại quá? Ông chủ của tôi hơi khó ở, nói anh làm ô nhiễm bầu không khí khách sạn của chúng tôi, nên là mời ra cửa đứng bao giờ quay đầu lại”

“ em và ông chủ nơi này có quan hệ gì?”

“ quan hệ gì thì liên quan quái gì đến anh? Đi đi cho nước nó trong “

“ không phải em rất yêu anh sao? Sao có thể qua lại với cậu ta? Vì địa vị của cậu ta sao?”

Tô Bình xém chút là phun một bún máu vì cái suy nghĩ của anh ta:

“ anh lấy tự tin đâu ra mà chắc rằng tôi sẽ yêu anh trọn đời trọn kiếp vậy? Hơn nữa tôi sao lại không thể yêu cậu ấy, người ta cái gì cũng bỏ xa anh cả ngàn cây số, tuy hơi xấu tính một chút nhưng không sao, Thiếu Thần không chơi đùa tình cảm của người khác là được “

Thiếu Thần ngồi cách một cái màn hình, nhìn diễn biến bên dưới sảnh,

nghe câu nào cũng cảm thấy hài lòng, chỉ có một chỗ làm gã hơi lấn cấn, nhưng không sao, cơ bản tạm chấp nhận được.

Tiết Thành nhìn về phía màn hình lại nhìn sang Thiếu Thần, gã kinh ngạc hỏi:

“ hai người đang quen nhau?”

“ sắp. sao? anh có ý kiến?”

“ không thể tưởng tượng ra thôi.”

Thiếu thần cười khẩy: “ não ngắn thì làm sao có thể tưởng tượng ra được?”

“ không, chỉ là con mắt nào của tôi cũng nhìn thấy cậu đang chơi đùa người ta, nên mới làm hạn hẹp trí tưởng tượng của bản thân “

“ não ngắn thì thôi đi, đến mắt cũng có vấn đề ”Thiếu Thần tỏ ra ghét bỏ.

Tiết Thành thấy đừng nên bàn luận về vấn đề này nữa thì hơn. Gã chuyển đề tài sang chuyện chính.

“Cậu rốt cuộc gọi tôi có chuyện gì?”

***

Doãn Đoan đến tận lúc này mới chịu chấp nhận sự thật, gần hai năm nay cậu không liên hệ mình chẳng phải do giận hờn, làm mình làm mẩy ép mình ly hôn. mà là muốn cắt đứt với gã thật, hóa ra Tô Bình có thể hết yêu gã, còn đã quen người mới từ lâu “

Gã như thể bị đả kích dữ lắm, lủi thủi rời đi.

Tiết Thành rời khỏi Shanghai không lâu sau đó. Trước khi đi còn tặng cho Tô Bình một ánh mắt khó nói hết thành lời.

Tô Bình bị gã nhìn đến cảm thấy bất an, mắt chớp động liên hồi.

Hai hôm sau cũng chẳng thấy tên này đến.

Thiếu Thần lần nữa quăn chiếc thang đặc biệt của mình cho Tô Bình, còn tặng kèm khuyến mãi Hồng tăng tính dụ dỗ.

“ dạo này khách sạn lạ lắm, em hay nghe thấy tiếng động lạ trên tầng, mấy đêm nay đều mất ngủ, anh Tô Bình nhìn này, vành mắt có phải đen kịch rồi không?”

Tô bình bị cậu ta dí khuôn mặt mị lực bắn tung toé kia ghé tới sát, tim đập thình thịch nhìn đôi mắt đẹp hút hồn đó, một chút cảm giác mệt mỏi thiếu ngủ cũng không có ở đó. Giọng lắp bắp:

“ không, vẫn… đẹp lắm “

“ vậy sao? Hay anh ở lại Khách sạn luôn đi, sẵn tiện coi phòng cho e, bộ dạng anh Tô Bình tràn đầy dương khí chắc chắn ma quỷ sẽ bỏ đi ngay “

Tô Bình vẫn không chút thả lỏng. “ cậu chính là quỷ hút máu đội lốt người, không con ma nào dám hiện hình trước mặt cậu trong bán kính ba km đâu, yên tâm “

Thật ra Tô Bình cũng muốn trèo lên cái thang kia lắm chứ, nhưng mà cậu thấy định lực của mình đang đứng trước bờ vực. Nguy cơ mình té thêm lần nữa liền khỏi đứng dậy được, chứ đừng nói bay nhảy như hiện giờ. Lo ơi là lo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play