Một ngày công ty quảng cáo của Tô Bình nhận được đơn hàng quảng cáo về một công ty trang sức đá quý.
Một ngày, Thiếu Thần dẫn cậu về nhà ăn bữa cơm họp mặt như thường lệ. Cái phong cách của gia đình nhà họ Thiếu Vẫn lạ đời như thường. Tô Bình qua vài lần cũng liền quen.
Sau khi ăn tối xong, chào hết mọi người một lượt rồi lên xe. Đường về nhà hôm nay lại không phải con đường cũ. Tô bình cảm thấy lạ nên hỏi:
“ hình như đường về không phải đi hướng này “
“ lúc trước khi xảy ra tai nạn, em nói muốn dẫn anh đi một chỗ, anh còn nhớ không?”
Tô Bình chỉ nhớ láng mán:
“ hình như đã từng nói thì phải “
Bọn họ rất nhanh rẽ vào một con đường nhỏ,phía cuối đường vậy mà còn có một khu phố khá sầm uất. Xe dừng lại ở một toàn nhà ba tầng, Sơn đen, biển đỏ, đêm led chạy nhấp nháy tựa như một câu lạc bộ nào đó. Trên bảng hiệu nhấp nháy mỗi chữ Play +, Tô Bình không hiểu sao càng nhìn càng thấy lông tơ trên người dựng hết cả lên, giọng run run nói:
“ chúng ta đi địa phương khác được không?”
“ chỗ này chắc chắn khiến anh kích thích, tin em “ Thiếu Thần quàng tay qua eo kéo Tô Bình run rẩy bước vào trong.
Căn phòng dẫn đến thế giới mới cứ như vậy mà mở ra trước mặt Tô Bình.
Buổi Tối, trong căn phòng được cách âm hoàn hảo, vách Tường được đệm một lớp nhung màu đen xen lẫn đỏ, trên chiếc giường lanh canh vang lên âm thanh kim loại va chạm, giọng hai người âm muội bên trong. Một người khẽ cười hỏi:
“ anh có từng chơi thế này bao giờ chưa?”
Một người khác Thút thít, có chút ấm ức, âm điệu hơi lạc đi:“ hức… cái quỷ này chỉ có cậu nghĩ ra thôi “
“Đầu óc không thông minh nên mới hạn hẹp như vậy, nào thả lỏng chút!”
“ con bà nó chưa ~…a um “
Đêm dài đằng đẳng, câu lạc bộ đêm khách ra ra vào vào, trong lặng im tự nhiên có sự nhộn nhịp kích tình riêng biệt.
***
Nửa đêm, Tô Bình rã rời, hai mắt lim Dim bị Thiếu Thần nằm trên lưng làm nũng. Tô bình thiếu sức sống hỏi:
“ tôi hỏi này?”
“ hửm”
“ sao cậu thích nằm trên lưng vậy?” Thiếu Thần như nghĩ đến gì đó, ngốc đầu dậy, chóng tay nghiêng sang bên, lười biếng nói:
“Cái này sao? Cũng không có gì? Hồi nhỏ ký ức nhiều nhất lúc ở nhà chính là Thiếu Hành cõng em trên lưng, dạo vòng vòng quanh sân, nghe em kể chuyện.”
Thiếu Thần như đã chìm vào hồi tưởng của bản thân:
“Ba và anh cả rất bận rộn, mẹ với chị lại xem em như con nít, mà lúc đó bản thân lại rất không thích người ta xem mình như trẻ con mãi không lớn, Thiếu Hành thì khác, chắc do vấn đề đầu óc, nên anh ta khác người lắm, hồi đó em lười, chỉ muốn ở trong nhà ôm sách nghiên cứu cả ngày. Thiếu Hành sợ em tự kỷ nên toàn dụ cõng em đi xuống nhà dạo vòng quanh sân sưởi nắng. Nói chuyện với em, Nghe em kể mình vừa tìm hiểu được cái gì? Còn hay bàn luận với nhau như hai người đàn ông thực thụ? Khi ấy người ngày ngày bầu bạn với em nhiều nhất chính là anh ấy.”
Tô Bình không khỏi căm phẫn hỏi:“ con người bình thường đó của cậu chạy đâu mất rồi? Mà sao tôi nghe như cậu thì ha anh trai của mình vậy?”
“ đừng quấy “ thiếu Thần đè lại vai Tô Bình, miệng lần mò cắn cổ anh hai cái nhấm nháp mới chịu buông ra. Kể tiếp:
“Chuyện này đã rất lâu về trước, em cũng sắp quên mất những ngày tháng ấy rồi. “
“Hồi bị tai nạn, lúc ấy thật ra em nghĩ mình sẽ chết cũng nên, anh không biết anh cõng em trên lưng làm em cảm động đến mức nào đâu”
“ có thế quay lại thời gian không? Tôi muốn mặc kệ cậu ở chỗ đó “
“ hàng đã mua không trả lại được đâu, hơn nữa anh còn dùng qua rồi, ha ha “
“ mà lúc anh cõng em trên lưng, làm em nhớ lại cảm giác giống như Thiếu Hành từng cõng em,Hơn nữa Cảm giác còn tốt hơn,chính là anh không phải là anh ấy nên mới thích anh, hiểu không?”
Tô Bình Hiếu kỳ một chuyện khác:
“ chẳng phải anh cậu rất thương cậu đó sao, sao cậu lại căng thẳng với anh ta như vậy?”
Thiếu Thần giọng chán nản:
“ em thật lòng yêu thương xem anh ấy như anh trai, ai kêu anh ấy phát bệnh, lại muốn đem em đặt ở dưới, rợn hết cả người “
Tô Bình càng không hiểu: “ anh cậu yêu cậu à?”
“ bị bệnh thôi, bệnh kia không chữa được “
“ anh ta mà biết cậu cũng thương mình lắm, chắc vui phải biết “
“ chỉ làm bệnh phát nặng hơn thôi”
Tô Bình tò mò:
“ vậy nếu tôi cũng muốn nằm trên cậu cũng sẽ ghét tôi à?”
Thiếu Thần ngay lập tức thả tay, chóng cả người dậy, nhìn xuống anh từ phía trên:
“ không được, đừng có mà giữ cái ý nghỉ đó, nào anh trai, có suy nghĩ không đúng thì phải bị phạt đó. Chúng ta thử cái này đi!”