Thiếu Thần những tưởng, Tô Bình chính là một tên trai bản chất công nhưng không tự mình nhận ra, phải đợi gã đến uống vào lần mới tìm về được bản ngã của cậu ta. Nhưng thì ra Thiếu Thần đã sai. Tô Bình đã bị người ta đánh thức từ cái thuở Xuân xanh rồi. Ở cái thời điểm mà Tô Bình ngây ngây Ngô Ngô, dễ giao lên chân tâm của mình nhất.

Mà chẳng biết xui rủi thế nào cậu ta lại giao nhằm người, hơn nữa còn bị đánh cho rụt vòi voi, sống như thằng ngốc không dám yêu đương với ai nữa cả.

Tô Bình nhìn ra ngoài cửa xe, một trận trầm lặng. Bình thường đi cùng Thiếu Thần ít nhất cũng chọc ngoáy đuôi ba câu hai người mới chịu được, bây giờ thì ai náy điều bận sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, chẳng thèm đoái Hoài tới đối phương.

Cái đầu của Thiếu Thần dù sao cũng là một cái đầu thiên tài, rất nhanh gã liền suy nghĩ rõ ràng. Dự tính nên làm gì trước cái gì sau.

“ người lúc nãy là bạn trai cũ của anh à?”

“ cậu chủ hỏi trực tiếp vậy? “ Tô Bình mạnh miệng bồi thêm “ chỉ là “bạn giường” thôi?”

Ai ngờ vừa nói ra đã bị bên kia bắt bài, Tô Bình vẫn luôn biết cái khả năng bắt lỗi của Thiếu Thần, nhưng chưa bao giờ căm hận như bây giờ, chỉ nghe giọng cậu ta cười khẩy nói:

“ ha, có gì mà cần phải đi đường vòng, … nhưng tự nhiên nghe đến cái từ “bạn giường” này, chắc không phải anh cũng xem tôi giống như gã đấy chứ?”

Tô Bình chột dạ, cậu nào có ý đó, đánh mắt nhìn sang chỗ Thiếu Thần rồi lại nhanh chóng thu hồi, ngay từ đầu bản chất của cái mối quan hệ này đã không giống nhau, nhưng mà, ngẫm lại quan hệ của cậu với Thiếu Thần suốt hai tháng qua, nếu nói là “bạn giường” cũng không có gì khác.

nhưng khổ nổi, người ta cái gì cũng tốt, bên ngoài đẹp trai, khí chất ngời ngời, bên trong giàu có lại chủ động muốn cho mình một cái danh phận, mà cậu thì sao? Đã là đũa móc chòi mâm son rồi mà còn làm mình làm mẩy từ chối cái một, bây giờ nói ra, có phần giống như bản thân quá phụ bạc người ta đi.

Cả một đoạn đường còn lại chẳng ai nói ra câu gì nữa, áp suất bên kia, Tô Bình biết ngay Thiếu Thần giận rồi.

Mà ngẫm lại Tô Bình thấy lạ lắm, cậu hỗm rầu vẫn luôn đinh ninh, chắc mẫm Thiếu Thần hôm đó sau cơn mặn nồng mới buộc miệng nói vậy cho vui thôi, chứ thực chất một chút bận tâm cậu ta cũng không để vào ấy chứ? Sao bây giờ lại giận vì hai chữ buộc miệng của mình rồi? Mẹ nó, khó chiều quá!

Tô Bình về đến khách sạn thì chào một tiếng xong liền cúp đuôi chạy biến, giống như đang chạy trốn cái vấn đề khó giải quyết này. Thiếu Thần đứng ở chỗ thang máy, nhìn cái điệu bộ chạy trối chết của Tô Bình thì càng thêm buồn bực. “ anh dám xem nhẹ tôi sao? Cứ đợi đó đi, tôi còn không trị được anh chắc!”

I như những gì mấy hôm trước Tô Bình dự đoán,sau hôm đó Thiếu Thần với cậu liền trở về kiểu đối đãi chủ tớ như trước kia, lâu lâu chọc ngoáy vài câu rồi thôi, chuyện lăn lộn trên giường với cậu ta cứ như một giấc mơ, phụt cái, Thiếu Thần luôn là bên chủ động, cậu ta hết hứng thú liền bấm nút thu lại cái bậc thang thả xuống cho Tô Bình, không còn cái bậc thang ấy, Tô Bình liền như ở một thế giới khác, không chút liên hệ thân mật với Thiếu Thần được nữa.

Mấy đêm liền Tô Bình ngồi ở quầy trực đêm mà tự nhiên cảm thấy lạ lẫm vô cùng, kiểu như công việc của mình đáng lẽ không phải ở đây vậy? Mà phải kề kề cận cận, suốt ngày ở bên cạnh Thiếu thần ở cái phòng ngủ trên lầu sau kia mới đúng.

***

Cao viên mà thấy có cậu ở đây liền chạy biến lên phòng Lê Minh. Trước kia Lê Minh còn xấu hổ tránh Cao viên như tránh tà, vậy mà mới qua bao lâu, bây giờ hai người đứng gần nhau cứ như cá với nước, Khanh khanh ta ta, Tô Bình càng nhìn càng thấy âm ĩ khó chịu. Tự nhiên Tô Bình không thể không nghĩ đến, nếu lúc đó Thiếu Thần nói những lời kia, Tô Bình gật đầu đồng ý thì bây giờ sẽ ra sao? Tô bình vì suy nghĩ của mình mà xấu hổ lẩm bẩm:

“ haizz, tiện quá thể rồi Tô Bình ơi “

“ cậu bảo ai tiện?”

Tiết Thành đã lâu không nhìn thấy cậu nhân viên lễ Tân rất hợp ý mình đây, xém chút là quên mất còn có cậu chàng ở trên đời này, gã nghe Tô Bình lẩm bẩm thì tò mò hỏi.

“ không nói với anh, hôm nay lại đến thuê phòng sao? Không có bạn tình à?”

“ không, tôi đến gặp ông chủ của cậu?”

“ ồ, anh còn làm công việc sao, tôi cứ tưởng anh chỉ ăn, chơi, làm tình thôi chứ?”

“ đấy là do tâm quan cậu có vấn đề nên nhìn ai cũng không tốt đẹp như vậy?”

Tô Bình lấy điện thoại gọi báo với Thiếu Thần, bên kia bảo “ cho lên đi “ liền cúp máy.

“ thang máy, bấm lầu sáu”

Tô Bình đuổi Tiết Thành đi. Lại buồn chán gửi điện thoại ra xem giết thời gian.

Đuổi một tên đi thì lại có một tên khác đến. Tên này còn đang ghét hơn tên trước.

“ Tiểu Bình, sao em không gọi anh?”

Không phải vì cái gã Doãn Đoan lặng khỏi cuộc sống của cậu không biết bao nhiêu năm, nay tự nhiên từ đâu chui lên này, chứ không sao Tô Bình phải rơi vào tình trạng ủ ê thế này.

“ không sao! Anh sẽ không để tâm mà vẫn đi tìm em? Có phải em đã nhân ra tấm lòng không đổi sau bao nhiêu năm của anh không? “

“ lòng anh chẳng phải đã đem đi nấu cháo cho lợn ăn rồi hay sao? Tôi thấy được mới lạ đó!”

Tự nhiên cậu nhìn hắn ta, bộ mặt thiếu đi nét dịu dàng tử tế khi xưa, bị cái bản chất một đêm trèo lên cành cao làm cho trở thành cao cao tự đại này che lấp mất. Ký ức tốt đẹp của Tô Bình về gã tự nhiên mờ nhạt hẳn, trong lòng Tô Bình đã không còn mấy dao động. Bây giờ một cú điện thoại của Thiếu Thần gọi bảo muốn trả tiền để ngủ cùng cậu, có khi còn làm Tô Bình thấy động tâm hơn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play