Sảnh khách sạn lúc giữa đêm vắng hoe, hai bên bức tường ốp ốp đá màu hổ phách, có phần thiếu ánh sáng, cứ chập chà chập chờn.

ánh sáng lập loè chỗ quầy lễ Tân, lâu lâu nơi đó lại phát ra tiếng khục khục, nghe rất ma mị.

Lê minh bước từng bước chậm rãi đến chỗ quầy lễ tân, càng đến gần anh ta càng nghe thấy tiếng khục khục phát ra rõ ràng, Lê minh lúc đứng cạnh quầy mới nhìn thấy nhân viên lễ tân đang cúi đầu cả người cứ lâu lâu rung lên hồi lâu, khục khục, âm thanh ấy phát ra từ bên dưới. Lê minh run rẩy gọi:

- này …này anh

Người kia như đã nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại bên dưới chiếu lên khuôn mặt anh ta, chỗ tối chỗ sáng, khuôn mặt trắng bệt, hai mắt trợn ngược, khuôn miệng đang mở ra, câu lên một nụ cười kéo đến mang tai.

Lê minh thấy tim mình dọng bình bịch trong lòng ngực, hai mắt mất tiêu cự, liền xĩu

Tô bình không hiểu mình đã làm gì mà anh khách trước mặt lại xỉu mất tiêu. Tô bình chỉ đang xem phim hoạt hình, nếu cười to quá thì mất Mỹ quan khách sạn, nên cậu ta cứ kiềm chế lại, thành cười khùng khục, còn dương mặt cười của tô bình, như đã nói, rất máy móc rất thương mại.

Lúc thiếu thần trở về khách sạn của mình, liền nhìn thấy dưới sảnh đèn đóm sáng trưng, nhân viên trực quầy của mình thì đang bưng nước rót trà an ủi vị khách nam đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tái mét còn chưa hồi máu.

Thiếu thần kinh ngạc, mình mới đi mấy tiếng mà sao tô bình đã gây ra chuyện rồi.

“ chuyện này là sao? Anh tô bình giải thích chút đi “.

Tô bình cười gượng, ấp a ấp úng trả lời chỗ được chỗ mất, ngụ ý lại là, Lê minh là khách vừa mới đến thuê phòng tối nay, lúc nhận phòng thì chưa có việc gì, nhưng đến khi cậu ta ngủ thì cứ có cảm giác mình bị người theo dõi, lại thêm nghe thấy tiếng nước rỉ từ nhà tắm, cứ tí tách tí tách, làm cậu ta liên tưởng đến một bộ truyện kinh dị vừa mới đọc, cố chịu đến nữa đêm nhưng không thể nào ngủ được lòng thì bất an dễ sợ, Lê mình đành lấy hết can đảm đi xuống quầy lễ Tân xin đổi phòng, đỉnh điểm của sự chịu đựng chính là gương mặt cười cứng nhắc đến không thể cứng nhắc hơn của tô bình.

Lê minh vốn là một nam thanh niên 28 tuổi,thân cao 1m75, mặt mũi sáng láng, công việc ổn định, duy chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ, Lê minh bị yếu bóng vía, cậu ta đặc biệt sợ ma.

Thiếu thần sau khi đã nghe hiểu toàn bộ, an ủi khách vài câu. Phân phó tô bình sắp xếp một phòng khác cho Lê minh.

Tô bình chọn một phòng khá ổn trên tầng 3, đặc biệt dẫn Lê minh còn đang run rẩy lên tận phòng, tô bình kiểm tra kỹ một vòng trong phòng, đảm bảo với Lê minh một lần nữa mới trở về sảnh.

Tô bình không ngờ thiếu thần vẫn ngồi ở dưới này. Cậu nghĩ hoặc hỏi:

“ ông chủ nhỏ còn có việc gì sao?”

Thiếu thần ngoài cười trong không cười nhìn anh:

“ anh tô bình cũng hay thật, có thể dọa khách đến ngất xĩu, kỹ năng cỡ này, tôi có nên tăng lương cho anh không đây?”

Lần này quả thật tô bình có phần hơi oan ức, Lê minh kia không phải là người chỉ sợ bóng sợ gió bình thường.

Tô bình khóc cạn dòng sông cũng không lấy lại được hình tượng dương quan sáng lạn trong tưởng tượng của mình. Tô bình bất bình:

“ không dám, lần này thật sự là tôi bị oan mà”.

“ trừ 500 tiền trách nhiệm, à không, tiền làm mất Mỹ quan khách sạn”

Một câu của thiếu thần làm tô bình muốn chửi tục, mà cậu chửi thật nhưng là ở trong đầu chứ không thành tiếng “ cái đệt, Mỹ quan cái éo gì, thằng này nó đang nói tiếng người đấy phỏng?”

Tô bình bày ra bộ mặt oan uổng còn hơn vợ của trương sinh. Lý luận:

“ thật là oan uổng quá, ông chủ nhỏ, mặt của tôi sinh ra đã vậy đâu thể nào thay đổi được, với lại cảnh sát giao thông có phạt cũng chỉ phạt một lần trên một đoạn đường, còn cậu, hôm trước vừa phạt tôi rồi, nay lại phạt nữa, tháng này đến tiền ăn tôi còn không đủ đây này.”

Thiếu thần nghe tô bình nói xong, ra chiều suy ngẫm rồi nói, “ vậy là anh tô bình không muốn bị trừ lương nữa?”

Tô bình gật đầu như giấc tỏi.

Thiếu thần lại nói tiếp “ thế anh giúp tôi một việc, chuyện đêm nay xem như không sao”

Tô bình nghi hoặc hỏi “ giúp cậu việc gì a? “

Thiếu thần nói:

“Tối thứ 3 tuần sau, bạn tôi có tổ chức lễ hội hoá trang cặp đôi, anh tô bình chỉ cần đi với tôi là được đến đó chơi một đêm là được”

Tô bình vừa nghe đến hoá trang, lại thêm cặp đôi, hơn nữa còn đi với tên tư bản này, không ổn:

“ không được.”

Thiếu thần cười cười hỏi lại:

“ thật sự không được”

Tô bình đáp chắc chắn:

“ đúng, tôi không đi đâu “

Thiếu thần thở một hơi nhẹ lấy làm tiếc nuối nói:

“ đáng tiếc thật, em còn định sẽ cho anh nghỉ mấy ngày về quê cơ đấy, nếu anh thiếu thần đã không muốn, em cũng không ép.”

Tô bình nghe thấy được nghỉ phép, bàn tính liền xoay chuyển, cùng lắm là đi với cậu ta đến một bữa tiệc, ở đó cũng không ai quen biết, mình cũng chưa có bạn gái, cùng lắm chỉ bị vài người ở đó nghĩ mình chơi GAY thôi, Tĩnh kỹ thì không mất mát gì. Đầu tô bình xoay hai vòng liền vội nói:

“ nếu không bị phạt, cho tôi nghỉ phép 5 ngày, tôi đồng ý đi với cậu?”

Thiếu thần nói: “ 3 ngày”.

Tô bình giơ 4 ngón tay: “ bốn ngày, không thể ít hơn, cậu không cho tôi thời gian thở sao?”

“ thành giao”

Thiếu thần chốt hạ. Khoé miệng cong lên, vụ mua bán này rất vừa ý cậu ta.

Tô bình cúi người 90 độ tiễn ông chủ nhỏ vào tháng máy lên lầu. Rồi hí hửng trở về quầy lễ tân lên mạng đặt vé xe về quee cho tuần sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play