Mọi người đều sửng sốt trước những gì tằm mắt họ thu vào được, Mộ Phong Đằng bắt đầu dỡ giọng khinh bỉ, dễu cợt nhìn hai cô rồi nói ''Hừ, để xem hai cô làm thế nào đấu lại cả nhóm bọn tao !''.
Mục Hạo:'' có chuyện gì xảy ra vậy, hai cái cô gái thanh danh không tốt, ngu ngốc, yếu ớt, lẳng lơ đó mà lại là ZERO và MY á, ông đây éo tin đâu !''.
Hoắc Hàn Lâm : " bây giờ cậu tin hay không tin tùy cậu, nhưng chắc chắn tí nữa cậu sẽ tin thôi !'' anh khẳng định cười nhẹ nói.
Mục Hạo: hả không phải chứ đừng nói cậu biết cô ta là một trong ZERO và MY rồi đấy chứ"."Ừ" anh nói đúng một chứ 'ừ' rồi im lặng.
Này, thế chúng ta có cần ra tay giúp họ không, đằng nào họ cũng là con gái, chân yếu tay mềm, chắc chắn sớm muộn gì cũng bị bọn chúng bắt cho coi". Cậu hỏi Hàn Lâm.
"Không cần giúp". Anh muốn giúp cô ấy nhưng mà cô ấy chắc không muốn ai giúp đỡ đâu, dù gì Vợ anh thắng là cái chắc, rồi . Suy nghĩ trong đầu anh.
"Hả, cậu còn là đàn ông không vậy, giúp đỡ hai cô gái đó mà cũng không làm á, anh thật vô tình mà, uổng công lúc trước tôi còn tưởng cậu có hứng thú với cô ấy nữa chứ !". Mục Hạo ngạc nhiên tỏ vẻ khó hiểu.
"Cô ấy không cần chúng ta giúp ".
" hả, gì cơ ?" Mục Hạo hỏi anh.
...........
Bên kia cô cười như không cười, mang vẻ mặt đầy sự thù hận ngước lên nhìn hắn, cô hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói '' đám tôm tép các ngươi mà cũng đòi giết chị ''.
Giang Hạ Vân cũng không thua kém, cô nói tiếp lời của Linh Thư '' bọn mày yếu như vậy mà cũng đòi đánh bọn tao à, chút nữa bị tao đánh đừng có mà khóc nhè về mách mẹ đấy nhé , haha''.
Mọi người : ''...''
''Ngươi ...'' Mộ Phong Đằng tức muốn thổ huyết chỉ tay lên người hai cô rồi nói ''không chần chừ nữa, tụi bay giết chúng cho tao''.
Mấy tên sát thủ nghe lệnh không chần chừ nhanh chân tiến sát lên phía hai cô, một nửa số sát thủ này vừa tiến tới chỗ hai cô vừa nhìn hai cô đầy sự khinh thường, nghĩ chỉ có một những cô gái trói gà cũng không chặt thôi, dễ như vậy mà cũng giao cho nhiều nguòi như vậy đi giết.
Nhưng chúng lại không biết rắng hai cô gái trước mắt kiếp trước từng được người người xưng là Diêm Vương sống, giết người dễ như trở bàn tay.
Tác Giả : >o<.giải thích một chút:'' số sát thủ đó không nằm trong những người xuyên không, chúng là người của thế giới tiểu thuyết này, nên chúng không biết đến Cố Linh Thư và Giang Hạ Vân ở kiếp trước là ai, chúng chỉ biết mình đã được giao nhiệm vụ giết hai cô gái nhìn gầy yếu, cao tựa m65 thôi . Rồi vào truyện tiếp thôi~'' >…<. ○_○ hihi.
Sát thủ người thì cầm dao người cầm súng tiến thắng tới hai cô , mấy tên cầm súng chưa làm được gì thì một bóng người vụt qua sau lưng , mỗi tên một quyền ngã ngửa xuống sân, Cô cười dễu cợt chúng, hừ đám gà con mà cũng dám đánh chị ".
Từng người từng người ngã lõm xuống sân , chỉ trong vài phút, một nửa số sát thủ kia cứ thế lăn lóc cóc la đau bởi vừa bị cô cho ăn hành .
Cô cầm lấy một cái gậy quanh đó, tiến lên đánh tiếp mấy người còn lại, chúng thấy vậy dơ súng lên bắn cô, những viên đạn cứ thế mà bay ra khỏi nồng bắn.
"Bằng...bằng..." tuy tốc độ của những chiếc súng này rất nhanh, nhưng đối với hai cô cũng quá là bình thường , rất nhanh Linh Thư và Hạ Vân đã né được tất cả đạn.
Hai cô mỗi người một cây súng trên tay lấy từ những tên đã bị hạ , tốc độ nhanh như sét đánh, chuẩn xác không trượt và cũng không lệch một li nào, bắn ngang vào người mấy tên còn lại.
Cô không muốn gây thêm rắc rối cho nhà trường và học sinh ở đây nên chỉ bắn vào những nơi thương tích nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng , khiến chúng không cử động mạnh nữa là được.
Thoáng qua, một lúc sau trên nền sân trường chỉ thấy đám người đồ đen mafia , nằm hàng loạt, mà ôm lấy phần bị hai cô cho ăn đạn.
Mộ Phong Đằng sợ run người, gì chứ không đời nào , tuy kiếp trước từng nếm trải sức mạnh của chúng nhưng không nghĩ tới chúng lại mạnh như vậy, dù chúng là đặc công thì cũng là con gái, sao có thể hạ gục nhóm sát thủ tinh nhuệ , được mình đào tạo bài bản chứ, không thể nào !.
Mục Hạo đứng một bên đó: ".... What".
" Sa...sao có thể , rõ ràng ngươi là con gái, dù được hu...huấn luyện đặc biệt thì cũng không thể mạnh như vậy được" Mộ Phong Đằng vừa run rẩy vừa lo âu nói.
" Sao lại không thể , bọn tao là ai cơ chứ, đám c.hó các ngươi mà cũng dám lên mặt ". Giang Hạ Vân lên tiếng cảm thán.
Linh Thư xoay mặt nhìn vết thương bị dao kè vào cổ của Đồng Tuyết và Minh Hạo Vũ, thì tiến về hướng Mộ Phong Đằng , giờ đây sát khí trên người cô đầy sự lạnh lẽo kèm theo một chút u ám, không ai tài nào chịu đựng được mà hơi run người.
" Dám đụng tới hai cậu ấy à, chị cho mày biết dám đụng người của chị, không phải muốn đụng là đụng".
Vừa nói cô vừa dùng chân đạp Mộ Phong mấy phát hắn quay người tránh đi, nhưng cũng chưa hết, cô dùng tay nắm lấy tóc hắn , dật mặt tên kia lên rồi bắt đầu những cú đấm có một không hai, hắn lúc này cũng kiệt sức, máu trong miệng cứ thế mà tuôn ra.