Chiếc điện thoại nằm trên bàn trà reo liên tục, reo rất lâu, cuối cùng thì cũng im lặng lại.

Lăng Yên thì ngồi cạnh bên, nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cuối cùng lại hiện lên có một cuộc gọi nhỡ mới.

Sau đêm đó, Kiều Vân Mặc vẫn không quay lại, chỉ không ngừng gọi điện thoại cho cô.

Cô biết rằng những cuộc điện thoại này cần một tín hiệu từ cô, một tín hiệu cho thấy họ vẫn còn khả năng tiếp tục với nhau.

Đã nói ra những lời đó, cô không muốn lại vương vấn không dứt được, không rõ không ràng, nhất quyết không nghe máy.

Cô không nghe máy, anh vẫn cứ gọi, thế mà, mỗi lần anh gọi đến thì cô nghĩ đến thời gian đẹp đẽ bên cạnh anh đã qua.

Cây muốn lặng mà gió chẳng yên, những phiền muộn không ngừng.

Người xung quanh đem chuyện video giám sát nói với cô.

Cô không nghe anh nói, anh chỉ mượn lời của những người khác, nói với cô, anh biết cô trong sáng.

Rất lạ, trong lòng một chút đắn đo cũng không có.

Đã từng cố chấp với cách nghĩ của mình đối với anh ấy như vậy, nỗi đau trong tim cho đến ngày hôm nay không có cái nào lớn hơn, rốt cuộc nên nói là Kiều Vân Mặc bản lĩnh mạnh mẽ hay cô Lăng Yên phận hèn hạ? Điều không thành vấn đề.

Chỉ cần anh không trút giận lên Tỉnh Khiết Chi là được.

Ở phía trên bên trái góc khuất của trần nhà, một thiết bị nhỏ lóe lên màu đỏ, ghi lại từng chút một trong toàn bộ phòng khách.

Ôn Như Nam, cô ngấm ngầm hại tôi, chỉ vì muốn khiến anh ta từ bỏ tôi hoàn toàn.

Gô biết đấy, cô không chỉ không hại được tôi, mà tôi còn có thể nắm được thóp của cô đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.

Chuông điện thoại lại reo lên.

Lần này, Lăng Yên nhấc máy.

Là cuộc điện thoại mang mã quốc gia.

"Lăng Yên"
Trên màn hình, Tỉnh Khiết Chi chào hỏi cô.

Tiền Văn Văn ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh ấy, chỉ lộ một bên khuôn mặt, Tỉnh Khiết Chi mệt mỏi đến nỗi không che đậy được.

"Vất vả cho anh rồi Khiết Chi, tình hình Văn Văn bây giờ thế nào rồi?"
Cô chưa nói xong, Tiểu Văn Văn trong màn hình khóc thút thít lên, lòng cô ngay tức khắc thắt lại.

Tỉnh Khiết Chi vội vàng động viên cô: "Đừng lo, đã ổn hơn nhiều rồi, chỉ là bị một tiếng động làm cho ngủ không ngon giấc thôi.

"
Anh vừa nói vừa vỗ vào lưng của Tiểu Văn Văn, nhẹ nhàng lắc lư: "Tôi đem con bé đến phòng ngủ của nó, cô đợi tôi chút nhé.

"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc Lăng Yên đã nóng ruột không thể chờ được nữa thì Tỉnh Khiết Chi quay lại.

"Sao lại lâu vậy?"
Cô nhìn trực tiếp vào bên trong màn hình.

Tỉnh Khiết Chi nở một nụ cười dịu dàng, rồi nói: "Cô cũng biết rồi đấy, Tiểu Văn Văn mỗi khi phát bệnh thì rất quấn người, tôi phải ôm nó mới chịu ngủ, cho nên tôi mới nhìn nó một lúc, sợ con bé đột nhiên tỉnh giấc.

Chung quy là không có việc gì lớn đâu"
Hôm đó là vì tin tức của nước Y, nói Tiểu Văn Văn đột nhiên bị sốt cao.

Nếu là đứa trẻ bình thường, Lăng Yên và Tỉnh Khiết Chi cũng không phải lo lắng như vậy, thật ra là do sức khỏe của Tiểu Văn Văn quá yếu, lúc mới sinh ra bác sĩ đã căn dặn đứa trẻ này phải được theo dõi cẩn thận.

Tỉnh Khiết Chi là bác sĩ nên biết rất rõ ràng đó không phải là lời đe dọa, vì vậy Tiểu Văn Văn từ nhỏ đến lớn, bất kể bệnh nặng hay bệnh vặt bọn họ đều rất lo lắng.

Hôm đó sau khi nhận được tin tức, anh ta lập tức đến tìm Lăng Yên, trên đường đến liên đặt ngay hai vé máy bay sớm nhất.

Ai biết rằng sau đó lại gặp chuyện như vậy, sau khi Kiều Vân Mặc đến, cũng là lúc anh lên chuyến bay, nên mới rời đi, nếu không anh tuyệt đối không để Lăng Yên lại bên cạnh tên Kiều Vân Mặc đó.

"Khiết Chi, đôi lúc, tôi cảm thấy mọi lời cảm ơn đều nói lên tôi vô cùng xấu xa"
Lăng Yên thật sự cảm thấy bản thân nợ Tỉnh Khiết Chi một ân tình không trả nổi.

"Được rồi, đừng dẫn vặt mình như vậy, trước đây cô có nói nghĩ cách đối phó với Ôn Như Nam, bây giờ sao rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play