"Hôm qua là anh bốc đồng, anh chỉ vì quá quan tâm em, anh sợ mất em"
Kiều Vân Mặc vung tay, khổ sở giải thích.
Anh ta hi vọng người anh yêu có thể lắng nghe lời anh nói, anh hy vọng bản thân đã không phạm sai lầm quá lớn.
Nhưng thực tế sắp đặt khiến anh thất vọng.
"Kiêu tống bây giờ cũng biết viện cớ rồi, thật là lạ, tôi đúng là được mở mang tầm mắt"
Giọng điệu châm biếm, Kiều Vân Mặc cảm thấy có thể giây tiếp theo Tiểu Yên của anh sẽ tán thưởng anh, rồi hạ thấp giá trị của anh như hạt bụi bỏ đi vậy.
Nhưng mà, anh sẵn sàng vì cô mà hạ thấp mình, hạ thấp nhưng anh vẫn có thế có được cô chứ? "Tại sao từ đầu đến cuối em luôn đẩy anh đi, cho dù một lần cũng được, chấp nhận anh, chấp nhận sự thật lòng của anh, được không?"
Anh luôn tin rằng, cô không thể dễ dàng bỏ mình ra khỏi trái tim được.
Nỗi đau trong tim bị khơi dậy, Lăng Yên đã chăm sóc không tốt bộ giáp bảo vệ bản thân.
"Anh còn nhớ tôi từng nói, chúng ta xa cách nhau, là do một mình Ôn Như Nam có thể gây ra sao?"
Giọng cô nhẹ nhàng và trầm lặng, dường như là từ nơi rất xa trôi đến.
Sự bất an đến cùng cực dấy lên trong lồ ng ngực, Kiều Vân Mặc chịu không nổi tiến lên hai bước.
"Đừng qua đây!"
Cô khước từ một cách quyết liệt.
"Trước đây anh đẩy tôi đi lần này đến lần khác, anh quyết tâm như vậy, cuối cùng tôi đã không muốn cũng phải đi, bây giờ anh lại muốn tôi chấp nhận anh, lẽ nào anh muốn nói với tôi những chuyện trước kia anh gây ra cho tôi nên xí xóa sao?"
"Tại sao em không nói với anh, rốt cuộc là tại sao, bất cứ lúc nào cũng tự ý làm theo ý mình vậy?"
"Anh luôn tự cao tự đại như vậy, lúc anh không yêu tôi thì anh bỏ rơi tôi, thậm chí gi3t chết cả đứa con chưa chào đời của tôi, bây giờ anh lại bày ra bộ dạng này, có phải là bởi anh thấy tôi đê tiện, sống chết cũng không thể rời xa anh phải không?"
"Tôi chịu thua anh đó, được chưa? Kiều Vân Mặc, chúng ta hãy cho nhau một lối thoát đi"
Từng câu từng câu chất vấn, khiến người đàn ông này gục ngã.
Anh muốn phản bác, muốn lớn tiếng nói rằng điều cô nói không đúng, anh muốn phủ nhận hoàn toàn, nhưng người phụ nữ trước mặt anh, thật sự đã từng bị anh hại cho thương tích đầy mình, mới đêm qua thôi, anh đã làm những điều không thể tha thứ được đối với cô.
"Anh chỉ là! "
Anh mở miệng, cuối cùng cũng không nói được gì.
Gần như là muốn bỏ chạy, Kiều Vân Mặc rời khỏi căn nhà cũ.
Người phụ nữ mà anh yêu nhất lại trở thành thứ tồn tại mà anh sợ hãi nhất.
Như một ranh giới phân rạch rõ ràng như vậy, khiến anh sợ hãi, khiến anh mất đi tất cả dũng khí và sự tự tin.
Chuông cửa vang lên.
Thư ký chủ tịch bước vào.
"Kiều tổng, bác sĩ Tỉnh đã đi rồi, được biết là anh ta đã đáp máy bay đến nước Y trong đêm rồi, bệnh viện bên kia nói rằng là đi thăm bệnh"
Kiều Vân Mặc không có biểu cảm gì, từ đầu đến cuối chỉ nói một tiếng: "Ừ"
Thư ký im lặng thở dài.
Không biết nên làm gì, một tình cảm sâu sắc, lại là thứ tình cảm làm tổn thương con người, đặc biệt là loại bất tri bất giác không biết.
Anh ôm một túi tài liệu màu kaki: "Đây là video giảm sát ngôi nhà cũ bên kia, vừa mới được chuyển qua"
Rất lâu trước đây, chỗ phòng khách nhà cũ được anh lắp thiết bị giám sát HD, không nghĩ rằng một ngày nào đó lại cần dùng đến nó, ai ngờ hôm nay dùng nó để làm sáng tỏ sự việc tối qua.
Nói xong anh lấy từ trong túi tài liệu ra một ổ USB nhỏ, cắm nó vào máy tính xách tay.
Trên phần mềm phát lại, hiện rõ tình hình tối hôm qua.
Trong bóng tối, mấy gã đàn ông lén lút lén vào cửa, tiếp đến là Tỉnh Khiết Chi, mười phút sau, mấy gã đàn ông đi vào trước đó vội vàng chạy đi.
Người đàn ông nằm dài trên ghế, đôi mắt sâu xa mất hết tất cả thần thái và tinh nhuệ, chỉ còn nỗi buồn bất tận.