Chiếc xe taxi màu vàng chầm chậm dừng lại ở trước một khuôn viên cũ.
Lăng Yên trả tiên cho tài xế rôi xuống xe.
Hôm nay là một ngày mát mẻ, tuy rằng ở bên ngoài nhưng cũng không cần che ô.
Sau khi đăng ký với người gác cổng, cô liền đi vào khuôn viên.
Chỗ này đã có chút lâu năm, đến cả người gác cổng cũng tóc trắng đầy đầu.
Theo lý mà nói nơi này đã sớm phải phát triển thành dự án mới, hiện nay vẫn có thế bình yên giữ nguyên bộ dạng cũ ở một thành phố phát triển nhanh như thế này chẳng qua là vì Kiều Vân Mặc vẫn nế tình cũ mà thôi.
Với thủ đoạn và thế lực của anh, giữ lại nơi này vốn không là vấn đề.
Lăng Yên dừng bước dưới toà nhà số ba khu hai.
Cô sớm đã biết nhà của Kiều Vân Mặc và Ôn Như Nam ở rất gần nhau, khu hai và khu ba cùng một tòa nhà , Kiều gia ở khu hai.
Với sự quan tâm của Kiều Vân Mặc dành cho Ôn Như Nam, chỉ cần Ôn Như Nam mở lời, loại căn hộ cao cấp nào cũng có thể ở.
Cô ta vì sao lại khăng khăng muốn ở một nơi đến cả thang máy cũng không có như thế này chứ, suốt cả một thời gian dài Lăng Yên cũng không nghĩ ra.
Mãi sau này khi nhìn rõ tâm tư của Ôn Như Nam đối với Kiều Vân Mặc, cô mới dần dần hiểu ra, cô ta chính là muốn giữ lấy cái đặc quyên của bản thân mình không buông, không chỉ vì để người khác thấy, mà còn vì trong lòng cô ấy thực sự muốn vậy.
Nhà Kiều Vân Mặc ở tầng ba.
Cô vừa lên tầng vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra năm chặt trong lòng bàn tay.
Kiều Vân Mặc trước giờ bị ám ảnh cưỡng chế, mọi đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp, mỗi loại đều phải xếp đúng ở vị trí bản thân mình đã đặt, vì vậy cô rất dễ tìm thấy chìa khóa.
Phòng 302, cô dùng chìa khóa mở cửa phòng trộm, sau đó mở cửa bên trong.
Trong căn phòng tối, trên giá dép, giày của nam và nữ để phân ra hai bên.
Ở đây, Lăng Yên chỉ đến có một lần, cho nên ở đây không có giày của cô, nhìn thấy toàn những loại giày mới dĩ nhiên không thể là của bố mẹ của Kiều Vân Mặc.
Giày dép ở đây chỉ có thể là của Kiều Vân Mặc và Ôn Như Nam.
Cúi đầu nhìn lớp bụi bám trên giày, Lăng Yên nhẹ nhàng nhấn ngón chân, rồi đi thắng vào trong với đôi giày đi ở bên ngoài.
Trong phòng túi xách, quân áo, chỗ nào cũng có thể thấy đồ của Ôn Như Nam.
Thành ghế sofa có vứt một chiếc tất màu đỏ cam.
Dùng hai ngón tay nhặt lên, Lăng Yên nhìn chiếc tất trên tay rồi lập tức buông tay, chiếc tất rơi xuống đất.
"Hừ__"
Một tiếng cười lạnh cất lên, Lăng Yên dựa tay vào thành ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ từng nhịp, nhìn một lượt quanh căn phòng.
Cũng không biết, cô chạy từ xa đến đây tặng món quà này, người bạn cũ của cô có thích không.
Trong gara, Ôn Như Nam xuống xe, đóng sầm cửa xe.
Như vậy phần nào cũng khiến trong lòng cô nguôi đi cơn tức giận.
Một mình chạy đi gặp người ta, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói đã bị đuổi ra ngoài, làm gì có ai có thể chấp nhận được, huống hồ là người coi trọng thể diện và có lòng tự tôn cao như cô ta.
Nhưng vì cô trước giờ luôn ra vẻ dịu dàng, hiểu chuyện, cô không thể khóc lóc giữa đường để ép Kiêu Vân Mặc đến gặp cô, nếu không những khổ tâm trước giờ cô nhẫn nhịn đều uổng phí.
Cô từ gara đi ra đến tòa nhà số ba, phải qua khu ba trước sau đó mới tới khu hai.
Từ cửa khu ba đi ra cô không hề ngoảnh đầu lại trực tiếp đến khu hai, tới tầng ba cô lên thắng nhà Kiều Vân Mặc.