"Lăng Thành Châu có lời muốn chuyển đến Lăng tiểu thư"
Lăng yên dần dần đứng dậy, bàn tay nắm lấy tay Lăng Thành Châu vẫn chưa buông ra.

"Đi theo tôi"
Quản ngục đưa hai người đến một căn phòng riêng, cách một tấm lưới sắt, Lăng Yên và tên phạm nhân đó mặt đối mặt.

"Anh nói bổ tôi nhờ anh chuyển lời cho tôi?"
Vẫn chưa ngồi vào ghế, Lăng Yên đã không đợi được liền hỏi.

Dáng vẻ của người đàn ông không được tự nhiên, mấp máy môi mấy lần, dường như mới có thể hồi phục trạng thái bình thường.

"Phải ! đúng vậy"
Lăng Yên bỗng đứng phắt dậy, khiến người đàn ông đó sợ đến mức run bần bật.

"Anh khi đó đã biết cha tôi có gì đó khác thường, vậy sao anh không ngăn cản ông ấy, hỏi ông ấy, sao lại không nói với quản ngục?"
Nỗi đau mất đi người thân khiến cho Lăng Yên không còn lòng dạ nào để nói lý lẽ với anh ta.

"Tôi.

.

"
Mặt người đàn ông liền đỏ ửng lên, không nói được nên lời.

Dáng vẻ người đàn ông này xem ra còn lớn tuổi hơn Lăng Thành Châu, nhìn có vẻ hiền lành thật thà, không giỏi ăn nói.

"Ông Lăng đối với tôi rất tốt, tôi cũng không ngờ rằng! "
Người đàn ông bị Lăng Yên dọa đến mức lắp ba lắp bắp một hồi mới có thể lại nói chuyện bình thường, tuy rằng những điều ông nói trật tự rất lộn xộn, nhưng cũng đủ để khiến cho Lăng Yên hiểu được đại ý.

Thì ra người này và Lăng Thành Châu là bạn tù trong cùng một phòng giam, Lăng Thành Châu tính tình lương thiện cởi mở, nên vô cùng quan tâm đ ến người bạn cùng phòng thật thà chất phác này.

Hằng ngày hai người họ hay hoạt động cùng nhau, dễ thấy người hiểu rõ Lăng Thành Châu nhất là ông ta.

"Ông Lăng mấy ngày gần đây có chút bất thường, nhất là! "
ông ngừng lại một chút, có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Yên.

"Tối hôm qua, ông Lăng đột nhiên nói nhiều hơn mọi khi.

Tất cả đều là về nỗi nhớ con gái, Yên Nhị, là tên ông hay gọi Lăng tiểu thư phải chứ"
Trái tin của Lăng Yên như run lên, suýt nữa thì cô không kiêm chế được mà rơi lệ.

Yên Nhi, Yên Nhi, trong kí ức của cô, đó là cái tên mà người đàn ông coi cô như châu báu thường hay gọi cô.

"Ông lăng nói, hy vọng Lăng tiếu thư có thế rời khỏi người đàn ông tên là Kiều Vân Mặc, ra nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới"
Lăng Yên rời khỏi nhà giam trong đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại câu nói này.

Cô đi rất lâu trong vô thức, đến khi cô nhận thức lại thì đã ở trước cửa biệt thự họ Kiều.

Người gác cổng nhìn thấy cô, lập tức ra mở cửa.

"Phu nhân, ông chủ đã cho rất nhiều người đi tìm cô"
Người gác cổng đứng một bên nói.

Lăng Yên không hề có phản ứng gì.

Cha muốn cô rời đi, muốn cô bắt đầu cuộc sống mới, vậy mà giờ nghĩ lại, cô mới phát hiện bản thân không có nơi nào khác để đi.

Nếu cha cô mà biết bộ dạng hiện giờ của cô, nhất định sẽ rất thất vọng và tức giận.

Liệu cô có bị mắng không? Trong kí ức của cô, cha chưa từng nói nặng lời với cô dù chỉ một câu.

Mũi lại lần nữa thấy cay cay, Lăng Yên mở to mắt ngước nhìn lên trên ngăn nước mắt tuôn ra.

Nếu như là vì cha mà khóc, cũng tuyệt đối không thể khóc ở nơi này.

Kiều Vân Mặc không ở đây, nhưng lại có một người khác đang đợi cô.

"Quả nhiên là Lăng đại tiểu thư, vừa mới rời đi đã kinh động nhiều người như vậy"
Ôn Như Nam khoanh hai tay ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, giọng nói vô cùng mỉa mai.

Lăng Yên không có tâm trạng trả lời cô ta, đi thẳng lên tầng.

"Nghe nói Lăng Thành Châu chết rồi?"
Giọng nói từ phía sau đã thành công khiến Lăng Yên dừng bước.

"Nói đi cũng phải nói lại, trước đó không lâu tôi mới đi thăm ông ta, vậy mà sao lại ra đi đột ngột như thế chứ?"
Lăng Yên bỗng chốc quay người lại, nhìn thẳng về phía Ôn Như Nam đang nở một nụ cười huyền bí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play