Tay cô buông thõng, tờ báo rơi xuống mặt đất.
"Phu nhân?"
Người giúp việc thấy sắc mặt Lăng Yên tái xanh cả đi, hết sức lo lắng.
Sớm biết như vậy, có chết cũng không đưa tờ báo này cho cô.
"Tin tức động trời của hào môn gia thế: Chủ tịch Kiều thị bí mật đính hôn với tình yêu đích thực!"
Dòng tiêu đề được phóng to giữa trang báo, mang đầy sự châm chọc.
Lăng Yên nhắm chặt hai mắt, nhưng không thể ngăn được nước mắt tràn ra.
"Phu nhân?" người giúp việc bên này thì lo lắng đến nhảy cả lên.
Cô sợ Lăng Yên sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó Kiều Vân Mặc sẽ trút giận lên cô.
"Để mình tôi yên tĩnh một lát"
Giọng nói của Lăng Yên có chút run rẩy.
"Nhưng! "
"Không hiểu tôi nói gì sao?"
Người giúp việc đã đi được một lúc lâu, Lăng Yên mới buông cánh tay xuống.
Tờ báo đã sớm bị đem đi.
Cho dù là như vậy, cô vẫn không quên được dáng vẻ thân mật của hai người họ trên trang báo.
"Vội vàng đến vậy sao?"
Cô ngồi ngẩn người lấm bẩm.
Phải làm thế nào cô mới có thể xóa sạch những điều này? Tại sao không thể đợi đến sau khi cô không còn mang danh phận Kiều phu nhân, tại sao lại gấp gáp thiếu kiên nhẫn như vậy? Nhưng, cho dù cô và Kiều Vân Mặc thực sự ly hôn, liệu cô thật sự có thể không quan tâm không? Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô nghe máy.
"Cô đã đọc báo chưa?"
Giọng nói của Ôn Như Nam không giấu được sự vui mừng.
Lăng Yên không hề hồi âm.
Cô biết Ôn Như Nam gọi điện tới là để khoe với cô.
"Hừ, đừng cho rằng giả vờ câm thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra"
Giọng nói hăm dọa đó khiến Lăng Yên cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng cô không thể dập máy, cô tuyệt đối không thể người phụ nữ này thấy sự yếu đuối của mình.
"Cô muốn thế nào?"
Lăng Yên đi thẳng vào vấn đề.
Một tiếng cười lạnh từ phía bên kia điện thoại truyền đến: "Vẫn nghĩ cô còn là đại tiểu thư sao, còn kiêu ngạo như vậy.
"Nếu như cô còn chút lòng tự trọng thì hãy mau chóng cút khỏi nhà họ Kiều đi"
Ở một nơi nào đó của thành phố, Ôn Như Nam đứng bên ô cửa sổ, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại, suy nghĩ điều gì đó.
Người đàn ông với dáng vẻ mập mạp đứng đằng sau hai tay liên tục xoa vào nhau, chiếc máy ảnh đeo trên cổ anh ta thậm chí còn to hơn cả ngực anh ta.
"Ôn tiểu thư?"
trên mặt của anh ta lộ rõ nụ cười nịnh bợ.
"Tiền tôi sẽ chuyển khoản cho anh, năm triệu tệ, không thiếu một xu"
Ôn Như Nam không hề quay đầu lại, cửa sổ phản chiếu nét mặt hiểm độc của cô.
"Ảnh và bài báo đều là chủ ý của một mình ngươi, nếu để ta nghe thấy có bất cứ tin đồn không hay nào, hậu quả tự chịu!"
Người đàn ông co rúm người lại gập đầu lia lịa.
Ba ngày sau, điện thoại từ trong ngục gọi đến biệt thự nhà Kiều.
Lăng Thành Châu đã chết, người đã mất trong đêm, nguyên nhân không rõ, sáng hôm sau lúc người coi ngục phát hiện ra, người ông đã lạnh ngắt.
Trước khi đem thân xác đi, thông báo người thân đến gặp mặt lần cuối.
Khi Lăng Yên đến nơi, người coi ngục đã đưa Lăng Thành Châu ra ngoài.
Chỉ có một tấm vải trắng che lên thi thể lạnh giá.
Cho đến trước khi vén tấm vải trắng đó ra, Lăng Yên vẫn không tin những chuyện này là thật.
Cô không thể hiểu, cha yêu thương cô như vậy, sao lại nỡ lòng bỏ lại cô một mình.
Đôi mắt Lăng Thành Châu nhằm chặt, nằm ở đó bất động.
"Cha.
.
"
Âm thanh phát ra trong sự run rẩy, Lăng Yên không kiềm nén được khóc nức nở.
Cô giữ chặt đôi tay mà từ bé đến lớn luôn nắm tay cô, đau lòng đến mức không nói thành lời: "Phải làm sao đây? Cha muốn con phải làm sao đây?"
Anh ấy, sao lại có thế nhẫn tâm như vậy? Lăng Yên cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành trăm mảnh.
"Lăng tiểu thư"
Quản ngục đi đến.
Lăng Yên quay người lại, một người đàn ông mặc chiếc áo màu cam của phạm nhân đi tới.