Giọng nói của Thường Anh lạnh lùng: "Vậy các người sống được qua đêm nay rồi hãy nói.
" Cha Thường nói xong, xoay người muốn đi.
Mấy con sói kia lại rục rịch kêu "hú hú" lên mấy tiếng, chân trước bắt đầu cào đất.
"Chú Thường đừng đi!" Lữ Duệ Siêu nhanh chóng hô lên.
Thường Anh cũng không có dừng chân lại.
"Thường Anh!" Bà Lữ không nghĩ tới Thường Anh lại đi thật, muốn vẫy tay gọi ông trở về, kết quả bà ta vừa mới duỗi ra được một nửa đã bị sói cắn, ngay cả quần áo cũng bị cắn xé, máu chảy đầm đìa.
Lữ Duệ Siêu thấy mấy con sói dữ lại tấn công, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, gấp gáp gọi to: "Chú Thường, tôi cầu xin chú, cứu chúng tôi với, cứu mạng với!"Lúc bấy giờ Thường Anh mới dừng chân, quay đầu thổi mấy tiếng còi, mấy con sói mới dừng tấn công.
Bà Lữ đau đến luôn mồm gọi bậy, suýt chút nữa đã chết ngất.
Về phần Lữ Duệ Siêu thì lại sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, vừa nãy miệng con sói kia đầy máu, suýt chút nữa đã cắn vào cổ hắn, thậm chí trong không khí hiện tại vẫn tràn ngập hơi thở tanh tưởi từ miệng sói thở ra.
Thường Anh mở miệng ẩn ý nói: "Nói thử xem, đã trễ thế này, tại sao các người lại ở đây?"Lữ Duệ Siêu có tật giật mình, nhưng tại thời điểm này, nếu hắn nói ra chuyện mua chuộc bà đỡ làm cho Thường Nhạc không thể sinh bình an thì chỉ sợ Thường Anh càng không tha cho hắn!"Chú Thường, chúng tôi đi thăm người thân ở nhà dượng của tôi, nghĩ là mấy tháng nay chưa về nên ở lâu một chút.
" Lữ Duệ Siêu nói dối.
Trong lòng Thường Anh biết rõ ràng này thằng nhóc khốn nạn này đang nói dối, ánh mắt ông sắc lạnh nhìn hắn.
Lữ Duệ Siêu bị ông nhìn chằm chằm nên hoảng hốt, hơn nữa mấy coi sói dữ trước mắt vẫn chưa rời khỏi nên càng làm cho hắn thêm sợ hãi, cuối cùng cũng không giữ được cái gọi là lịch sự, dập đầu với Thường Anh, không ngừng xin tha.
"Chú Thường, trước đây là lỗi của cháu, cầu ngài có lòng từ bi, bỏ qua cho chúng tôi đi, van cầu ngài, van cầu ngài.
" Trên mặt hắn cũng đầy nước mắt và nước mũi.
Bà Lữ cũng không dám làm bậy, dập đầu xin tha cùng với đứa con của mình.
Ánh mắt của Thường Anh lại càng thêm lạnh lùng, tới thời điểm sống chết trước mắt như thế này mà hai mẹ con đồ chó này vẫn không chịu nói thật, thật sự là người xấu khó trừ!Giữ bọn họ lại cũng sẽ là tai họa!Thường Anh giận đến nỗi nổi hết gân máu, trong lòng dâng lên ý muốn giết người, ban đầu ông vốn chỉ muốn dạy dỗ hai mẹ con này một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ thì…Đúng lúc này, cha Thường nhận thấy đỉnh đầu chợt lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là nước đọng trên lá trùng hợp rơi trên đầu ông.
Đỉnh đầu ẩm ướt và lạnh lẽo làm lý trí của Thường Anh tỉnh táo lại, ông nhớ tới trước khi rời kinh, vị đạo trưởng già đã cảnh báo: Nếu lại phạm sát giới một lần nữa, sẽ mang đến tai nạn diệt vong cả nhà, mọi tính toán cũng sẽ thành cát bụiNếu ông chỉ có một mình thì cũng không sao, nhưng ông không thể làm liên lụy Nhạc Bảo và Thúy Phương.
Thôi…Thường Anh trầm giọng nói: "Tôi có thể cứu các người, nhưng nếu sau này các người dám tìm tới nhà tôi hoặc những người trong thôn để gây chuyện, thì dù cho liều chết tôi cũng muốn lấy mạng hai người.
""Thường Anh nói được thì làm được!" Ông gằn giọng nói từng chữ một.
Lúc này, mẹ con Lữ Duệ Siêu làm sao còn dám trêu chọc đến người gian ác này, vội vàng dập đầu, tạ ơn chú Thường không giết.
"Mau cút đi.
" Tiếng nói của Thường Anh lạnh lùng cất lên.
Mẹ con Lữ Duệ Siêu nghe vậy giống như được đại xá, nâng nhau lộn nhào đi về trong thôn.
Thường Anh kéo một con dê đã chết từ trong rừng ra, đi đến bên cạnh một con sói mới buông con dê ra, vuốt lông vỗ về nó rồi nói thẳng: "Sói à, cảm ơn, tối nay để cho hai súc sinh kia chạy cũng là điều bắt buộc mà thôi, hiện tại Nam Sơn cần phải tu sửa đập chứa nước, sau này sẽ yên ổn hơn.
".